“Đây là ai thế?” Tả Tiểu Đa cũng không nhận ra Bạch Vân Đóa.
Lúc trước hắn có gặp qua Bạch Vân Đóa thật, nhưng dù là Bạch Tiểu Đóa từng ngồi ăn cơm chung với hắn, hay Bạch Vân Đóa ở chỗ cửa lớn đã chỉ có hắn chỗ có bột phấn của Tinh Hồn Ngọc đều không phải dung mạo này, đây cũng có thể coi là một nghĩa khác của câu gặp mặt nhưng không quen biết.
“Vị này là Giám Sát Sứ Bạch Vân tiên tử.” Tả Tiểu Niệm nhỏ giọng nói: “Cũng là phu nhân của … Tổng Tuần Tra Đại Lục… Tả Lộ Thiên Vương trong truyền thuyết đó…”
“Hízzzz…”
Tả Tiểu Đa hít một hơi theo bản năng.
Ban nãy còn tưởng là đồng nghiệp của Niệm Niệm mèo nên hắn mới dám phát ngôn bừa bãi, nhưng ai mà biết được lại là đại nhân vật cao cao tại thượng như thế chứ.
Aiya, ban nãy hắn mới vừa nói câu nào chắc câu đó, hùng hồn đầy lý lẽ, chẳng có tí đạo nghĩa công lý gì, đừng nói đối phương sẽ có thành kiến với hắn nhé?
Nhưng ngay sau đó hắn lại ưỡn ngực, cảm thấy bản thân tràn trề tự tin, thần bí nói: “Niệm Niệm mèo, ta nói cho ngươi biết một chuyện nè, chắc chắn ngươi sẽ vui tới quên cả trời đất luôn… Khà khà.”
“Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi... Hì hì.”
“Chuyện ta muốn nói liên quan tới ông ngoại của chúng ta, chắc ngươi vẫn chưa biết nhỉ? Chính là cha của mẹ ta đó!” Tả Tiểu Đa bày ra cái kiểu ta phải nói cho ngươi biết một bí mật động trời.
“Ta cũng muốn cho ngươi biết ông ngoại chúng ta là... Ơ?”
Tả Tiểu Niệm hơi sửng sốt.
“Ông ngoại của chúng ta là Ma Tổ...” Tả Tiểu Đa hưng phấn.
“Chuyện này ấy à, ta biết lâu rồi…” Tả Tiểu Niệm tư dưng thấy hết hứng, nàng vốn định dọa hắn một phen, tiện thể cho hắn một niềm vui bất ngờ…
Chuyện Tiểu Cẩu Đát luôn muốn làm nhất đời này là hắn muốn trở thành nhị đại, sống đầy càn rỡ kiêu căng, tùy ý tiêu sái, nhàn tản ăn chơi cả đời!
Cuối cùng hôm nay nàng phát hiện được một niềm vui đầy bất ngờ thế này, thế mà người này lại biết từ lâu rồi…
“Chị Tiểu Niệm, ngươi phải biết rằng, ông ngoại chúng ta chính là Ma Tổ đó!”
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng, đứng dậy: “Lần này bổn tọa tới báo thù cho thầy Tần Phương Dương của ta, xem thử ai dám cản! Nếu không đánh được thì ta gọi ông ngoại ta tới! Kẻ dám cản ta là đang muốn đối đầu thành thù với người đứng đầu Nhân tộc Tinh Hồn - Ma Tổ! Hỏi ngươi đấy, có sợ không?”
Tả Tiểu Niệm có đống lời muốn nói còn đang giấu trong bụng: “...”
Bạch Vân Đóa ẩn thân ở bên nghe lén: “...”
Hai đứa ranh này đều biết cả rồi, vậy thì thân phận của sư phụ, sư mẫu chắc là cũng chẳng giấu được bao lâu nữa đâu…
Còn nữa... Những lời thằng ranh này nói rất có khả năng là đang nói cho ta nghe đây mà!
Cái gì là ai dám cản ta, ta sẽ gọi ông ngoại Ma Tổ của ta ra hả?
Những lời này, rõ ràng là có chứa ẩn ý, đầy sự hăm dọa.
Mấy lời lấy đại cục làm trọng nàng nói ban nãy, hiển nhiên đã làm tiểu tử này sinh lòng kiêng kỵ rồi, nhưng cố tình thân phận của nàng lại rất cao, thế nên tiểu tử này mới vội vàng nói thân phận của ông ngoại hắn ra.
Ý của hắn chỉ có một thôi.
Ngươi là Tả Lộ Thiên Vương thì sao hả? Ngươi là Tổng Tuần Tra Đại Lục thì đã sao?
Ông ngoại của ta - Ma Tổ là người đứng đầu đại lục chân chính đấy, vừa hay có thể đè bẹp được thân phận của các ngươi đó, đẳng cấp trâu bò thế cơ mà!
Đố ngươi dám tới cản ta đấy?!
Bạch Vân Đóa hiểu tới đó xong không nhịn được cười ra nước mắt.
Tiểu sư đệ ngươi hiểu lầm.
Ta chỉ dựa vào thân phận, lập trường để nhắc ngươi một vài chuyện mà thôi.
Dù ngươi muốn làm gì, hay đã làm gì đó thật, bọn ta đều sẽ đứng về phía ngươi, ngươi... Nghĩ nhiều quá rồi đó!
...
Uống hết một tách trà, hiếm khi Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm không bày trò sến súa mà đi thẳng ra ngoài, giống như là đôi tình nhân trẻ đi dạo khắp thành Thượng Kinh.
Đi trung tâm mua sắm, tiêu tiền như nước mua dòng điện thoại đắt tiền nhất, còn mua một hơi vài cái, dùng một cái, còn lại để làm dự phòng.
Đối mặt với ánh mắt sùng bái của cô nhân viên bán hàng xinh đẹp, Tả Tiểu Đa rất muốn khoe khoản tiền mấy trăm tỷ trong tài khoản của hắn ra cho mọi người xem, giống như tình tiết viết trong mấy bộ truyện nào đó, nhưng đáng tiếc lúc quẹt thẻ không nhìn thấy được…
Sau đó hai người bọn họ lại đi dạo trong mấy quán hàng hiệu.
Tả Tiểu Đa rất hóm ruột, hắn bắt chước cách làm của tổng tài đầy bá đạo ở trong kịch truyền hình, bao luôn cửa hàng!
Đứng trước những ánh mắt tràn đầy hâm mộ, ghen tỵ, hận, phức tạp của vô số người, Tả Tiểu Đa chỉ vào tất cả quần áo nữ treo trên tường: “Cái này... Cái này... Cái này... Ba cái này không cần, còn lại những thứ khác gói lại cho ta!”
“Đồ ở mặt tường này, mặt tường này, mặt tường này... Gói hết lại cho ta.”
“Cái này, cái này, cả cái này nữa... Không cần, những thứ khác ta lấy hết!”
Hắn không cất đống đồ đó vào trong nhẫn không gian, mà là bảo nhân viên cửa hàng xếp chồng hết ở ngoài cửa, gọi một chiếc xe vận tải lớn nặng mấy chục tấn tới chuẩn bị chở hàng, giao hàng tới tận nhà.
Dường như Tả Tiểu Đa đã quyết tâm làm nhà giàu mới nổi một hồi cho đã nghiện, quả nhiên hắn tiêu tiền không kiêng nể gì, như phát rồ mất trí, làm người ta trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng điều hơi đáng tiếc đó là, đoạn kịch một anh chàng cao phú soái khác lên sàn giả bộ nghèo nàn rồi vả mặt trong tưởng tượng không xuất hiện, chỉ có hai người nào đó nắm tay nhau vênh váo hống hách đi dạo từng cửa hàng một.
“Quẹt thẻ cho ta!”
Đồ càng mua càng nhiều, Bạch Vân Đóa âm thầm đi theo nhìn thấy vậy bèn giơ hai tay bụm mặt, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, không còn mặt mũi gặp người khác nữa...
Còn Lệ Trường Thiên vẫn đang ẩn thân ở trên không, đi theo Tả Tiểu Đa suốt một hồi lâu kia thì mặt mũi méo mó hết cả lên, trông cực kỳ dữ tợn.
Phải làm tới mức đấy ư?
Đã tới mức ngươi phải tuyên bố với cả thành Thượng Kinh rằng ngươi đã tới bằng cái phương thức khoe của quê mùa tới cực điểm thế sao?
Bọn họ không phát hiện được rằng, dù là Tả Tiểu Đa đang tiêu tiền như nước, hay là Tả Tiểu Niệm đi theo hắn suốt dọc đường đều đang lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, không, phải là loại cảm xúc vui vẻ thoải mái còn hơn thỏa mãn khi tâm nguyện được đền bù.