“Khi đó vì để đại lục Tinh Hồn có được một phần Nhân Tình Lệnh, Ngự Tọa, Đế Quân đã đối đầu với Đạo Minh, Vu Minh. Hồng Thuỷ Đại Vu đã nói thẳng trước mặt: Cho dù Nhân Tình Lệnh có cho đại lục Tinh Hồn một phần, nhưng đại lục Tinh Hồn có thật sự đủ thực lực, có thể đảm bảo được quy tắc và uy tín của Nhân Tình Lệnh không? Nếu không, cho dù có Nhân Tình Lệnh thì cũng chỉ là một tờ giấy rỗng tuếch mà thôi.”
“Ngụ ý chính là muốn Nhân tộc của đại lục Tinh Hồn phô bày được thực lực, dùng thực lực để chứng minh giá trị bản thân, chấn nhiếp hai đại lục Vu, Đạo. Chỉ cần các ngươi dám động đến thiên tài của chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ triển khai năng lực tuyệt đối để báo thù, cho dù có mạnh như Hồng Thủy Đại Vu ngươi hay Lôi Đạo Nhân mạnh nhất Đạo Minh cũng không thể ngăn cản được!”
“Dù sao, Hồng Thủy Đại Vu là trọng tài, nhưng trọng tài chỉ có thể phân xử trong tình huống cả hai bên đều có sức mạnh tương đương. Nếu như một con rồng khổng lồ có xung đột với một con kiến, vậy còn cần trọng tài sao?”
“Đạo Minh, Vu Minh, rất nhiều Thiên Vương cấp cao đều không đồng ý đại lục Tinh Hồn có Nhân Tình Lệnh bao phủ.”
“Vì thế một trận chiến ba bên xảy ra, Ngự Tọa đại nhân khiêu chiến Hồng Thủy Đại Vu, Đế Quân đánh Lôi Đạo Nhân của Đạo Minh. Nhưng mà, những người khác không đủ sức để thách đấu với Đại Vu cùng mấy kiếm khác, cho nên sau khi Ngự Tọa tranh thủ được, đã quyết định mở ra một cuộc chiến của Thiên Vương!”
“Chín trận, quyết định tương lai của đại lục Tinh Hồn.”
“Nhưng phía đại lục Tinh Hồn chỉ có ba người xuất chiến, Ngự Tọa đấu với Hồng Thủy Đại Vu, không cách nào phân thân, Đế Quân đấu với Lôi Đạo, cũng không thể phân tâm được.”
“Còn bảy trận chiến còn lại, chỉ có thể do một mình Vương Thiên Vương chống đỡ!”
“Trận chiến đó, là vị Thiên Vương đầu tiên của đại lục Tinh Hồn năm đó, Vương Phi Hồng chiến đấu với ý chí quyết tử.”
“Trước khi ra trận, hắn nói với Ngự Tọa, Đế Quân: Trận chiến này ắt có hy sinh! Không lấy máu tế trời xanh thì sao có thể có được thái bình? Hai người các ngươi chính là cột chống trời, không thể tổn thất được. Nếu trận chiến này cần có người có đủ sức nặng chết trận, vậy thì ta sẽ là người đó. Nếu trong trận chiến này ta gặp điều chẳng lành, Vương gia sau lưng ta đành phải nhờ các huynh đệ chiếu cố.”
Vẻ mặt Tả Tiểu Niệm nghiêm trọng, nói đến trận chiến năm đó, trong lòng không khỏi kính trọng.
“Trận chiến đó, Vương Phi Hồng xuất chiến, một kiếm khiêu chiến Đạo Minh, Vu Minh, thể hiện lập trường rõ ràng, bày tỏ sự không đồng ý dành cho Thất Đại Thiên Vương của danh sách Nhân Tình Lệnh của đại lục Tinh Hồn!”
“Trận chiến đó, kiếm của Vương Phi Hồng chém Thiết Cốt Thiên Vương và Chân Hỏa Thiên Vương của Vu Minh, giết Phi Hà Thiên Vương của Đạo Minh, ba trận thắng ba. Nhưng sau ba trận chiến, cuối cùng cũng không tránh khỏi việc kiệt sức, không thể tiếp tục!”
“Lúc ấy Lôi Bạo Đại Vu của Vu Minh giận tím mặt, nghiêm lệnh Huyết Chiến Thiên Vương xuất chiến. Hơn nữa còn nói, nếu như trận chiến này Tinh Hồn lại thắng nữa thì chiến thắng được ấn định! Từ nay về sau, Nhân Tình Lệnh sẽ có một phần của Tinh Hồn!”
“Năm đó Ngự Tọa Đại Nhân giằng co với Hồng Thủy Đại Vu, Đế Quân kiềm chế Lôi Đạo của Đạo Minh, bọn họ đều chiến đấu ở khoảng cách rất xa.”
“Hơn nữa hai trận chiến này, cho dù là Ngự Tọa, Đế Quân có liều mạng thì cũng chỉ có thể đánh hòa.”
“Trong chín trận chiến, Vương Thiên Vương đã thắng ba trận, chỉ cần thắng trận thứ tư thì đại cục sẽ được định đoạt.”
“Nhưng những người còn lại của đại lục Tinh Hồn, không ai có thể thắng Huyết Chiến.”
“Vương Phi Hồng Thiên Vương cười to xuất chiến, thong dong cười nói: Tinh Hồn muôn thuở có tên tuổi của Vương Phi Hồng ta. Quyết chiến cùng Huyết Chiến Thiên Vương, Vương Thiên Vương sao có thể không biết sức mình đã cạn, quyết đấu trực tiếp quyết định thì sẽ không là địch thủ của đối phương. Hắn đã sớm quyết tâm sử dụng chiêu thức cực đoan, chiêu đầu tiên chính là đồng quy vu tận, dùng cách tự bạo để kéo Huyết Chiến Thiên Vương cùng chết!”
“Trước khi chết, hắn chỉ để lại một tiếng rống to: Lôi Bạo, có giữ lời hứa hay không?”
“Sau trận chiến ấy, Ngự Tọa Tuần Thiên và Hồng Thủy Đại Vu chiến ngang tay, từ đó về sau uy danh bất diệt! Trích Tinh Đế Quân cũng đánh hòa với người đứng đầu Đạo Minh, từ đó về sau trở thành truyền kỳ của Tinh Hồn. Hai vị vĩ nhân trở thành cột chống trời của đại lục Tinh Hồn!”
“Nhân Tình Lệnh, bắt đầu từ thời điểm đó, cũng có một phần của đại lục Tinh Hồn!”
“Cũng sau trận chiến ấy, mãi cho đến ngày hôm nay, trên bài vị mà mọi người ở đại lục Tinh Hồn cung phụng vĩnh viễn có thêm một cái tên. Trước đó đều là cung phụng thần tài, thờ cúng Thiên đế, Táo quân, cung phụng thần tiên cứu khổ cứu nạn... Nhưng sau trận chiến đó, vĩnh viễn có thêm một cái tên, đó chính là Chiến Thần!”
“Chiến Thần, Cô Hồng Thiên Vương, Vương Phi Hồng!”
“Tất cả vị Thần mà Nhân tộc Tinh Hồn thờ phụng đều tay không tấc sắt, chỉ có duy nhất trong tay Chiến Thần có một thanh kiếm, hơn nữa còn là một thanh bảo kiếm mà mũi kiếm hướng ra phía ngoài!”
“Là Chiến Thần vì Tinh Hồn, hồn thiêng vĩnh viễn được gửi gắm!”
“Ngươi muốn đối phó với Vương gia, tiêu diệt Vương gia, thế thì có khác gì đánh vỡ thần thoại Chiến Thần của Tinh Hồn, phá vỡ tượng thần mà Tinh Hồn cung phụng hàng ngàn hàng vạn năm!”
Tả Tiểu Niệm hít sâu một hơi, nói:
“Chuyện này không thể qua loa được, phải xử lý cẩn thận.”
Tả Tiểu Đa nheo mắt lại: “Ta đương nhiên tôn kính Vương Thiên Vương, đương nhiên cũng tôn kính Chiến Thần. Nhưng mà, chẳng lẽ hậu duệ của anh hùng có thể tùy ý phạm tội mà không cần kiêng nể gì sao?”
Tả Tiểu Niệm lập tức á khẩu không trả lời được.
Bởi vì câu hỏi này, căn bản không thể trả lời!
Hành vi như thế của Vương gia, độc ác như vậy, mưu đồ như thế, cho dù có trừng phạt thế nào cũng không đủ.
Nhưng cho dù có thực sự nói về vấn đề này, e rằng cũng chỉ có người của thành Phượng Hoàng và những học sinh của Nhị Trung ở đó là lòng đầy căm phẫn mà thôi. Còn rất nhiều quần chúng mà không liên quan đến mình thì lại nói ngược lại ngươi: Người ta đã cứu vớt cả đại lục, hiện giờ chỉ giết một người của các ngươi, đào một ngôi mộ của các ngươi thì có đáng là gì?”