Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2046 - Chương 2044: Sấm Sét Giữa Trời Quang (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2044: Sấm sét giữa trời quang (2)

Chẳng lẽ, các ngươi sẽ phủi sạch công lao cứu vớt cả đại lục của người ta chỉ vì một người, một ngôi mộ sao?

Đúng vậy, việc bọn họ đào bới mộ nhà ngươi là không đúng, nhưng có phải phần mộ của nhà ngươi đang cản trở việc gì đó hay không?

Không thể không nói.

Có những thời điểm, có rất nhiều thứ không thể không kiêng dè. Cái gọi là có ơn báo ơn, có thù báo thù, khi đạt đến một độ cao nhất định, địa vị nhất định, liên lụy đến cấp cao nhất định... thì vĩnh viễn sẽ không làm được!

Bởi vì, có rất nhiều người sẽ xông ra cản trở ngươi!

Mà những người ngăn cản ngươi, thường sẽ thuộc phe công lý, hoặc ít nhất là trước mặt thế giới, đại diện cho phe chính nghĩa!

Đây mới là sự bất đắc dĩ lớn nhất của con người.

Đao không chém vào thân ngươi, ngươi đâu biết được bị đao cắt đau đớn như thế nào. Cho dù có ba hoa chích chòe đến đâu thì cũng chỉ là lời một phía của ngươi, của cá nhân ngươi!

Chân tướng đã rõ, tiếp đó... tạm thời khó có thể nói đến tiếp đó. Tả Tiểu Đa chỉ đành tạm thời ngừng thẩm vấn, chỉ cảm thấy nỗi căm phẫn trong lòng khó tiêu tán được. Nhìn thấy năm người này là hắn cảm thấy phẫn nộ đến mức ghê tởm.

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm rời khỏi khu vực Diệt Không Tháp.

Nhưng hai người không trực tiếp quay lại thành Thượng Kinh mà ngồi trong một nơi bí mật, sắc mặt nghiêm trọng chưa từng có, một lúc lâu không ai nói một câu.

Vấn đề hiện tại không phải là ai thắng ai thua, mà là trực tiếp nâng lên thành có nên động tới hay không.

“Ta vẫn phải hành động.”

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tả Tiểu Đa chậm rãi nói: “Không phải ta xúc động nhất thời, ta đã nghĩ kỹ rồi. Trước khi vào Thượng Kinh, ta đã từng nghĩ tới, nếu như là Hoàng Đế bệ hạ giết thầy Tần thì ta phải làm sao, hành động chắc chắn thế nào. Thực sự, ta đã từng cân nhắc rồi.”

Đôi mắt đẹp của Tả Tiểu Niệm nhìn sâu vào hắn: “Vậy sau khi ngươi cân nhắc thì sao?”

Tả Tiểu Đa cười thoải mái: “Hoàng Đế bệ hạ chưa từng dạy ta, Hoàng Đế bệ hạ không phải là thầy của ta. Hắn chẳng qua chỉ là một người xa lạ mà thôi.”

Hắn cười thoải mái, nhìn mây trắng lướt qua trên bầu trời, nhẹ giọng nói: “Bất kể là trước khi ta đến hay là bây giờ... trong lòng ta cũng chỉ có một suy nghĩ, thầy giáo của ta, chắc chắn không thể chết vô ích được.”

“Thế nên, bất kể là ai, giết thầy giáo của ta, ta đều muốn báo thù!”

“Ta không phải là một nhà lãnh đạo tài ba, cũng không phải là một vị tướng bản lĩnh, thậm chí còn không đủ để làm thống lĩnh một phương.”

Tả Tiểu Đa chậm rãi nói: “Ta không thể bảo vệ một phương bình an, càng không thể trở thành Chiến Thần của đại lục. Cái gọi là thần thoại nghìn đời với ta chẳng qua chỉ là thần thoại, ta càng không có ý định trở thành cột trụ cho nhân loại.”

“Nhưng ta quả thật có thể làm được một chút.”

Tả Tiểu Đa vui vẻ cười: “Người nào đối xử tốt với ta thì ta đối xử tốt với người đó.”

“Đây là chút việc mà ta có thể làm được!”

“Ta không quan tâm hắn là hậu duệ của Trích Tinh Đế Quân hay là con trai của Hữu Lộ Thiên Vương, cháu trai của Ngự Tọa Tuần Thiên. Chỉ cần... hắn chọc phải ta, nếu như hắn động đến ta...”

Tả Tiểu Đa rất bình tĩnh nói: “Đạo lý trong lòng ta, chỉ có một.”

“Đúng sai, cũng chỉ có một.”

“Thầy Tần Phương Dương đối với ta ân trọng như núi. Vì ta mà hắn mới chết, ta phải báo thù cho hắn. Người nào giết hắn sẽ phải trả giá thật đắt! Lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt, dù cho bỏ ra tâm huyết cả đời cũng vì đại lục Tinh Hồn, thì vẫn là ân nhân của ta, là sư đoàn trưởng mà ta tôn kính nhất. Kẻ muốn đào mộ của nàng, chính là kẻ thù không đội trời chung của ta!”

“Bất kể Vương gia có lai lịch thế nào, có huy hoàng thế nào, hay là bản thân là đại diện của chính nghĩa, chỉ cần hắn làm ra chuyện này, ta sẽ không nhân nhượng, càng không từ bỏ ý đồ.”

“Ta chính là một người đơn giản như vậy, một người ích kỷ gây chuyện, làm tổn hại đến đại cục.”

Tả Tiểu Đa cười vô cùng sáng lạn.

“Thế nên, không cần thiết phải có bất kỳ băn khoăn nào, tất cả mọi chuyện cứ làm theo trái tim mách bảo.”

Đôi mắt đẹp của Tả Tiểu Niệm xẹt qua tia sáng: “Vậy thì...”

“Không có vậy thì gì cả. Chiến Thần chúng ta cần phải tôn trọng, nhưng Vương gia thì ta vẫn muốn giết. Ta sẽ không vì Vương gia làm chuyện ác mà không không tôn kính Chiến Thần, nhưng cũng sẽ không bởi vì tôn kính Chiến Thần mà bỏ qua tội ác của Vương gia!”

Tả Tiểu Đa nhẹ giọng nói: “Ta tin rằng... Nếu như hiện tại tiền bối Vương Phi Hồng còn sống... có lẽ, người đầu tiên rút kiếm chính là hắn!”

Tả Tiểu Niệm im lặng không nói, nhưng đôi mắt nàng sáng rực.

Nàng đột nhiên cảm thấy, Tiểu Cẩu Đát bây giờ vô cùng đáng yêu, đáng yêu đến mức nàng rất muốn lao vào trong lòng hắn, ôm lấy hắn mà khen: “Giỏi quá!”

Thực sự là quá ngầu!

Mà đúng lúc này, Tả Tiểu Đa hơi sửng sốt, điện thoại di động đột nhiên rung một cái.

Là Hồ Nhược Vân gửi tin nhắn tới: “Ngươi đang ở đâu?”

Tả Tiểu Đa nhìn mấy chữ kia, ánh mắt lập tức trở nên u ám, dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

“Có chuyện rồi.”

Tả Tiểu Đa hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy trái tim của mình đã bị mây đen trên bầu trời bao phủ hoàn toàn.

Đôi lông mày xinh đẹp của Tả Tiểu Niệm lập tức dựng lên.

Tin tức này, kết hợp với thông tin lúc trước tra hỏi, hai người không cần hỏi đã biết có chuyện gì xảy ra.

Cô giáo Hồ Nhược Vân gửi tin nhắn tới.

Từ khi Tả Tiểu Đa rời khỏi thành Phượng Hoàng tới giờ, hắn vẫn chưa từng nhận được bất cứ một cuộc gọi hay tin nhắn nào do cô Hồ Nhược Vân chủ động gọi tới.

Cô Hồ Nhược Vân cực kỳ cực kỳ thích Tả Tiểu Đa, hoàn toàn giống như trước, từ đầu đến cuối đều như vậy. Nhưng Hồ Nhược Vân biết rõ Tả Tiểu Đa là võ giả.

Thời điểm chiến đấu, một cuộc điện thoại không đúng lúc đã có thể chôn vùi tính mạng Tả Tiểu Đa!

Cho nên hắn mặc dù trong lòng nàng lúc nào cũng nhớ Tả Tiểu Đa, nhưng nàng chưa từng chủ động gọi điện hay nhắn tin cho hắn một lần nào.

Nàng thà rằng bản thân nhớ đến da diết cũng không muốn gây ra bất kỳ phiền toái và rắc rối nào cho Tả Tiểu Đa!

Nhưng lúc này, Hồ Nhược Vân lại gửi tin nhắn tới.

Tả Tiểu Đa hít một hơi thật sâu, bấm số gọi lại.

...

Bình Luận (0)
Comment