Bên phía thành Phượng Hoàng, Hồ Nhược Vân đang đứng ở Phượng Hồi Đầu, trước mộ của Hà Viên Nguyệt với khuôn mặt tràn đầy tức giận.
Mộ của Hà Viên Nguyệt, lúc này đã biến thành một cái hố to.
Ngay cả bia mộ cũng bị chém thành nhiều mảnh.
Tất cả những thứ được chôn cùng ban đầu bây giờ đã biến thành một đống hỗn độn trên mặt đất, rất nhiều bảo bối đều đã không cánh mà bay!
Vị lão hiệu trưởng đã cống hiến cả cuộc đời mình cho đại lục, sau khi chết lại không được yên bình!
Trên một tảng đá núi có khắc hai câu.
“Gió Thượng Kinh đã nổi lên, người chết có liên quan gì?”
Hai câu ngắn gọn nhưng đã giải thích rõ ràng động cơ của vụ việc này: Là bởi vì liên quan đến ván cờ hoặc chuyện gì đó của cấp cao ở Thượng Kinh...
Đám người Hồ Nhược Vân, Lý Trường Giang, La Liệt, Tôn Phong Hầu, Tưởng Trường Bân vẻ mặt trắng bệch đứng ở đây, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào ngôi mộ đã biến thành cái hố to.
Ánh mắt bọn họ tràn đầy sự tức giận, không thể tin nổi. Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như thế này!
Loại chuyện táng tận lương tâm này không ngỡ lại xảy ra giữa ban ngày ban mặt như vậy, hơn nữa kẻ thủ ác lại còn công khai để lại lời nhắn!
Tưởng Trường Bân gục xuống đầu tiên, ngửa mặt lên trời thét lớn: “M* kiếp! M* kiếp! Thượng Kinh, con mẹ ngươi được lắm! Đệt! Định mệnh tổ tông nhà ngươi...”
Vô số từ ngữ thô tục cuồn cuộn tuôn ra như nước sông từ miệng hai vị cục trưởng Tưởng Trường Bân và Tôn Phong Hầu!
Một bên rơi lệ, một bên điên cuồng mắng.
Chỉ cảm thấy trái tim trong nháy mắt bị cắt vụn!
Tôn Phong Hầu và Tưởng Trường Bân quỳ trên mặt đất, phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi, căm uất đến mức nước mắt giàn giụa.
Đau lòng, tự trách, oán hận bản thân vô dụng, chỉ cảm thấy cả người sắp nổ tung.
Kể từ sau khi lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt qua đời, bất kể là gặp chuyện vui vẻ, chuyện phiền lòng hay chuyện khó giải quyết, bất kể là gặp khó khăn trong công việc hay là vấn đề trong gia đình, hai người cũng sẽ theo thói quen đi tới trước mộ Hà Viên Nguyệt để dốc bầu tâm sự.
Giống như người thầy của mình vẫn còn sống, trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Nhưng hôm nay, ngay cả mộ của người thầy ấy cũng bị người ta đào lên!
Hai người tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, trong khoảnh khắc đó có cảm giác như... trời sập rồi!
Và còn... trái tim cũng tan nát. Vị trí từng ấm áp nhất trong lòng đã biến thành băng!
Một cảm giác tự trách bản thân sâu sắc đột nhiên tràn ngập trong lòng.
Ta còn có tác dụng gì đây?
Ngày ngày ta ở đây thăm mộ cô giáo, mà mộ của cô giáo cũng đã bị người ta phá hoại rồi.
Chẳng lẽ ngày nào ta cũng đến đây chỉ vì kêu khổ sao?
Ngay cả mộ của cô giáo mà ta cũng không bảo vệ được, còn nói gì đến việc làm quan phụ mẫu, tạo phúc cho dân đây?
Còn nói gì đến việc bảo vệ một phương bình an?
Đây không phải là một trò cười sao?
Cô giáo cả đời vì dân vì nước, vì tương lai của Nhân tộc, đã dốc hết tâm huyết. Hôm nay lại có người phá hủy mộ của nàng sau khi nàng trăm tuổi!
Tôn Phong Hầu hai mắt đỏ hồng nhìn trời thét: “Ông trời! Làm người tốt thì thế nào? Làm người xấu thì ra sao? Ngươi có bao giờ mở mắt ra nhìn không? Ngươi có bao giờ trừng phạt kẻ xấu chưa? Ngươi có từng khen người tốt nào chưa?”
“Vì dân vì nước thì sao? Sau khi chết chẳng phải vẫn bị phơi thây nơi hoang dã, không được yên ổn sao?”
“Tội ác tày trời thì thế nào? Khi còn sống không phải vẫn sống một cuộc sống vinh hoa phú quý, hưởng thụ xa hoa sao?”
“Ngươi là trời, nhưng ngươi cũng phải công bằng chứ! Ngươi phải công bằng một chút chứ!”
“Tại sao lại như thế này?”
Tất cả những người ở đây, tất cả mọi người trong lòng đều sụp đổ hoàn toàn!
“Thượng Kinh! Con mẹ ngươi Thượng Kinh!”
Tưởng Trường Bân cực kỳ phẫn nộ.
Hắn chảy nước mắt lấy điện thoại ra gọi điện cho ông cụ: “Ta không muốn chờ ở thành Phượng Hoàng nữa, ta muốn thăng quan phát tài, ngươi nghĩ cách điều ta đến Thượng Kinh đi.”
Bên kia, Tổng cục trưởng Tưởng gần như chết đứng, hắn gào lên một tiếng: “Con mẹ nó ngươi đang nói nhảm gì đó?”
“Ta mặc kệ nói nhảm hay không, dù sao ta muốn được điều đến Thượng Kinh, hơn nữa phải có thực quyền. Ta muốn làm quan, làm quan to!”
“Con mẹ nó ta có muốn đến Thượng Kinh nắm thực quyền cũng không được, bảo ta điều ngươi qua đó?”
“Ngươi nghĩ cách đi! Nhất định phải nghĩ cách cho ông!”
“Ngươi ông với ai đấy hả, có tin ông đây đánh chết tên chó đẻ nhà ngươi không!”
“Cứ việc, dù sao ta cũng phải đến Thượng Kinh...”
Cạch.
Điện thoại bị cúp rồi.
Tưởng Trường Bân vẫn còn đang la to: “Ông đây muốn đi Thượng Kinh! Ông đây muốn đi Thượng Kinh! Ông đây muốn báo thù cho cô giáo!...”
Ngay lúc này...
Ting ting ting...
Điện thoại của Hồ Nhược Vân vang lên.
Tả Tiểu Đa gọi điện lại.
“Là Tiểu Đa gọi điện thoại tới.”
Hồ Nhược Vân thở dài.
Tin nhắn mà mình gửi kia đã khiến Tả Tiểu Đa cảm giác không bình thường rồi, thế nên hắn lập tức gọi điện lại.
Hồ Nhược Vân ho khan một tiếng, cầm điện thoại cách xa hơn trăm mét mới bắt máy, dịu dàng nói: “Tiểu Đa à?”
Giọng Tả Tiểu Đa truyền đến: “Cô Hồ, ngài nhắn tin cho ta, nhất định là có chuyện đúng không?”
Hồ Nhược Vân im lặng một chút, nói: “Ừm... Không có...”
Trong điện thoại, giọng Tả Tiểu Đa nặng nề: “Cô Hồ, có phải là... mộ của lão hiệu trưởng, đã bị phá hủy rồi đúng không?”
Giọng nói này, ngay cả Hồ Nhược Vân nghe cũng cảm thấy buồn rười rượi.
Một cảm giác lạnh lẽo không thể giải thích được.
Hồ Nhược Vân lập tức sửng sốt.
Tả Tiểu Đa, sao lại biết được?
Hồ Nhược Vân vội vàng hỏi: “Tiểu Đa, ngươi... ngươi đang ở thành Phượng Hoàng sao?”
Nàng xoay người như gió lốc, ánh mắt nghi ngờ hoảng sợ, chẳng lẽ... Tả Tiểu Đa cũng ở đây?
Nhưng mà nhìn quanh một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng Tả Tiểu Đa.
Nhưng câu nói kia của Hồ Nhược Vân đã lập tức làm lộ rất nhiều thứ.
Tả Tiểu Đa ở bên kia trong nháy mắt đã hiểu hết.
Sau khi im lặng một lúc lâu, hắn mới khàn giọng nói: “Cô Hồ, phiền ngài chụp cho ta bức ảnh tình trạng ngôi mộ bị phá hủy của lão hiệu trưởng cho ta xem một chút.”
Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, bị đè nén, thế cho nên cũng không muốn nói chuyện.
Nói xong câu đó, hắn lặng yên cúp điện thoại, sững sờ ngơ ngác.