Dáng vẻ Hà Viên Nguyệt vừa xuất hiện trong lòng, giống như đang đứng trước mặt mình, nhìn mình dịu dàng hiền hậu.
Nàng đang chậm rãi nói: “... Ta hy vọng, nhà của ta, không bị phá hủy... Ta hy vọng, nước của ta...”
Tả Tiểu Đa mạnh mẽ nhắm mắt lại.
Quai hàm bạnh ra bởi vì nghiến răng. Hắn hít thật sâu, thở ra từng ngụm lớn...
Hắn không nói một câu nào.
Lúc trước nghe được ý định của đối phương, Tả Tiểu Đa tức giận gào thét, gần như không khống chế được tâm trạng.
Nhưng sau khi xác định chuyện này, hắn ngược lại không muốn nói một chữ nào.
Không cần thiết phải nói.
Lão hiệu trưởng trên trời có linh thiêng, điều nàng muốn nhìn thấy không phải là cơn thịnh nộ bất lực, gào thét vô dụng.
Chuyện này từ khi bắt đầu đã không có chỗ để cứu vãn nữa.
Cúi đầu, khẽ thở dài nói: “Đời này có bao nhiêu tiếc nuối, lời yêu thương tràn khắp ngân hà; gió xuân hoa nở toàn thiên hạ, vạn năm sử sách còn khắc ghi...”
Đây là bài thơ mình gửi cho Hà Viên Nguyệt.
Cũng là bài thơ mà Hà Viên Nguyệt đã nói muốn khắc trên bia mộ.
Cuối cùng nó cũng thực sự được khắc trên bia mộ.
Mà hôm nay, ngôi mộ của nàng bị phá hủy, Tả Tiểu Đa lại cúi đầu đọc nó ra.
Mỗi một chữ được đọc ra, hơi thở u ám trên người Tả Tiểu Đa lại tăng thêm một phần.
Đến khi đọc đến ba chữ cuối cùng, yếu ớt như tơ nhện, nhưng một loại hơi thở u ám khủng bố càng ngày càng nghiêm trọng.
Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Thiêu đốt khiến hắn vô cùng khó chịu.
Bên kia.
Suy nghĩ của Hồ thay đổi rất nhanh, có lòng muốn nói điều gì đó, muốn khuyên giải an ủi mấy câu, nhưng Tả Tiểu Đa bên kia đã cúp điện thoại.
Hồ Nhược Vân cầm điện thoại di động, đứng ngẩn người một lúc lâu không nói gì.
“Tiểu Đa nói muốn xem, chụp mấy tấm ảnh tình hình bên này gửi cho hắn.” Hồ Nhược Vân quay đầu nhìn chồng mình.
Ngôi mộ.
Theo truyền thống, không thể chụp ảnh ngôi mộ, bia mộ.
Trong chuyện này có điều kiêng kỵ rất lớn.
Nhưng Tả Tiểu Đa lúc này lại đưa ra yêu cầu như thế.
“?” Hồ Nhược Vân nhìn chồng.
“Ngươi đừng quên, Tả Tiểu Đa chính là người thừa kế Vọng Khí thuật của lão hiệu trưởng, mà bản thân hắn rất giỏi về phong thủy và tướng pháp.”
“Điều kiêng kỵ trong chuyện này, bất kể kẻ nào cũng có thể không hiểu, nhưng Tả Tiểu Đa tuyệt đối sẽ không thể không hiểu được.”
“Nếu hôm nay hắn nói muốn chụp, vậy thì ngươi cứ chụp cho hắn xem đi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì mới vừa rồi, ngay khi nói chuyện điện thoại, ngươi căn bản không hề nói đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng rõ ràng là Tả Tiểu Đa bên kia đã biết rồi, hơn nữa còn biết rất rõ... thế nên mới muốn nhìn xem.”
“Điều này cho thấy, Tả Tiểu Đa đã biết nhiều hơn chúng ta rất nhiều!”
“Vậy nên... cứ chụp cho hắn đi.”
“Được.”
Một bộ ảnh chụp từ trên xuống dưới, từ các phương hướng, bối cảnh, bao gồm cả cảnh từ trên cao xuống, bao gồm toàn cảnh núi rừng, tất cả đều được Hồ Nhược Vân chụp cẩn thận. Sau khi nàng xác nhận không có sai sót gì mới gửi ảnh đi.
Sau đó, một danh sách và thông tin liên lạc được đính kèm, có của mình, Lý Trường Giang, Tưởng Trường Bân, Tôn Phong Hầu...
Không lâu, chỉ vài giây sau, Tả Tiểu Đa gửi tin nhắn tới: “Lam Thư đâu rồi?”
“Thời gian trước, không hiểu sao Lam Thư đã đi rồi.”
Hồ Nhược Vân soạn tin nhắn, trong lòng càng không hiểu tại sao.
Tại sao Lam Thư lại muốn đi chứ?
Không phải là nàng nên trông coi mộ lão hiệu trưởng sao?
Sao lại đột nhiên đi rồi, thậm chí còn đi mà chẳng nói lời nào?
Chẳng qua, trong lòng Hồ Nhược Vân ngoài nghi ngờ ra thì còn cảm thấy rất may mắn: may mà Lam Thư đã rời khỏi đây trước, nếu không khi kẻ địch tới phá hủy ngôi mộ mà Lam Thư còn ở đó, vậy thì nhất định Lam Thư khó thoát khỏi cái chết!
Lần này đột nhiên rời khỏi, nhưng lại tránh được cái chết.
Còn việc có thể nào Lam Thư cấu kết với kẻ địch làm chuyện này hay không, Hồ Nhược Vân chưa từng nghĩ tới - cho dù bản thân mình có cấu kết với người khác phá hủy mộ lão hiệu trưởng thì Lam Thư cũng không thể làm chuyện này được!
“Hiểu rồi.”
Tả Tiểu Đa nhắn tin tới: “Cô Hồ yên tâm, không có chuyện của mọi người. Bây giờ tuyệt đối không được hành động liều lĩnh. Hung thủ là người Thượng Kinh, lý lịch thâm sâu, hơn nữa hiện tại bọn chúng đã quay lại Thượng Kinh rồi, ta đang đọ sức với bọn họ.”
Trong lòng Hồ Nhược Vân chợt nhói lên, vội vàng gửi đi hai chữ: “Cẩn thận!”
Sau đó nàng không trả lời lại nữa, trong lòng oán trách.
Đứa nhỏ này, quá không biết nặng nhẹ, đang đọ sức với kẻ địch mà còn nhắn tin, gọi điện thoại gì nữa... haizz, người trẻ tuổi đúng là khiến người ta không yên tâm.
Tả Tiểu Đa để điện thoại xuống, sắc mặt u ám.
Sau tin đó, mấy người Hồ Nhược Vân chắc chắn sẽ không ở lại thành Phượng Hoàng tìm kiếm hung thủ. Chỉ cần bọn họ không làm bừa, hệ số an toàn sẽ lớn hơn rất nhiều.
Lực lượng của đối phương quá mạnh, bất cứ một vị Quy Huyền nào cũng có thể quét sạch Nhị Trung, trực tiếp diệt môn.
Chứ đừng nói là vô cùng có khả năng là tu giả Phi Thiên, hơn nữa còn không chỉ có một người.
Nhỡ đâu bị đám người Hồ Nhược Vân phát hiện ra cái gì, vậy thì nhất định sẽ dẫn tới một loạt sự hy sinh thảm thiết.
Mà bây giờ, những gì đã mất khiến Tả Tiểu Đa không thể chịu đựng nổi.
“Có chuyện gì?” Tả Tiểu Niệm mặt trầm như nước, một luồng sát khí chưa từng có từ trước đến nay toát ra từ người nàng: “Có phải là mộ của lão hiệu trưởng... bị phá hủy rồi không?”
Tả Tiểu Đa im lặng một chút, trầm giọng nói: “Đúng vậy.”
Hắn mở điện thoại di động, cho Tả Tiểu Niệm xem những tấm ảnh mà Hồ Nhược Vân gửi tới.
Hàng chục bức hình chắp vá lại tình trạng bên kia, hiện rõ một đống hỗn độn, mấy cái hố to, tấm bia đá vỡ tan tành.
Tấm bia đá bị đổ một bên đã vỡ nát, chỉ có một phần duy nhất còn nguyên vẹn, phía trên đó chỉ còn lại một câu: Gió xuân hoa nở khắp thiên hạ!
Mà phần còn trọn vẹn duy nhất có khắc câu này, trong ánh mắt của Tả Tiểu Đa, nó lại chói mắt đến khó tả!
Gió xuân hoa nở khắp thiên hạ!
Khắp thiên hạ!
Thế thì sao?
Chẳng phải là ngay cả mộ của ngươi cũng bị người ta đào sao?
Đã chết rồi mà vẫn không thể bình yên!
Nói gì đến chuyện “Vạn năm sử sách còn khắc ghi” ?
Ngay cả hai năm còn chưa qua được thì xương đã bị nghiền thành tro rồi...