Thật là một cảnh tượng trớ trêu!
Cho đến khi nhìn thấy mười hai chữ trên tảng đá kia, trái tim Tả Tiểu Ða lại càng đau nhói.
Mấy chữ khiến đồng tử hắn co rút lại, giống nhý bị kim châm.
“Gió Thýợng Kinh đã nổi lên, ngýời chết có liên quan gì?”
“Ôi, ôi...”
Hai mắt Tả Tiểu Đa đỏ bừng, trong cổ họng phát ra tiếng khó hiểu, sự tức giận giờ phút này đã lên tới cực điểm.
“Vương gia, trâu bò thế sao? Vậy thì chúng ta, cứ từ từ mà chơi đi.”
“Ta sẽ chơi với các ngươi, đến cùng!”
“Vậy chúng ta cứ từ từ chơi đi. Ta vốn muốn giết người là xong, có điều hiện tại, ta có chút không thỏa mãn.”
Tả Tiểu Đa cười lạnh.
“Đã như vậy, chúng ta sẽ chơi toàn diện, hy vọng các ngươi có thể chơi được.”
Ngón tay hắn lướt như bay, bắt đầu gõ chữ trên điện thoại di động. Khoảng hai tiếng sau, một bản báo cáo hàng chục nghìn từ đã được Tả Tiểu Đa viết xong.
Sau đó cùng với những bức ảnh, tất cả được đóng gói rồi gửi cho công ty Tả Soái.
Với tư cách là ông chủ lớn, trực tiếp phát lệnh tử thủ.
“Dừng tất cả những động tác khác lại!”
“Toàn lực triển khai hành động!”
“Thanh thế trên mạng, tạo dựng càng lớn càng tốt!”
“Ta muốn cả thiên hạ đều biết chuyện này!”
Bên trong báo cáo, Tả Tiểu Đa không hề kiêng kỵ, trực tiếp chỉ ra đối tượng tình nghi.
Thượng Kinh, Vương gia!
“Tám mươi năm vất vả, cuối cùng cũng tán cây xanh thành bóng, học trò khắp thiên hạ; bốn mươi năm trù tính, cuối cùng Phượng Mạch xung hồn, Tinh Hồn hưng thịnh!”
“Một vị lão nhân đáng tôn kính như vậy, cả một đời cẩn trọng, tất cả những gì có được, tâm huyết cả đời đều dành toàn bộ cho học sinh, cho Tinh Hồn. Vậy mà sau khi chết, sau khi đạt được chiến công hiển hách, danh tiếng lẫy lừng, ngay cả mộ phần của bị phá hủy.”
“Thử hỏi Vương gia của Thượng Kinh, hậu duệ của Chiến Thần ngang ngược càn rỡ như thế sao? Danh tiếng của Chiến Thần đã bảo vệ gia tộc ngươi hơn mười ngàn năm, chiến công của Chiến Thần có thể bảo vệ con cháu vạn thế nghìn thu, công hầu vạn đại, nhưng có thể xóa sạch tất cả những bất lương, phát rồ mất trí đến mức này sao?”
“Người đời thường nói trời xanh có mắt, vậy hôm nay Viêm Võ đế quốc, thương thiên chi nhãn ở nơi nào?”
“Đây là tất cả những đãi ngộ nên có của một vị lão nhân học trò khắp thiên hạ sao? Là kết quả nên có được sao?”
“Thử hỏi, linh hồn linh thiêng dưới cửu tuyền sao có thể an nghỉ? Có khi nào nàng sẽ cảm thấy hối hận và không đáng vì những chuyện mình đã làm khi còn sống hay không?”
Trong lòng Tả Tiểu Đa tràn đầy phẫn nộ, suy nghĩ tuôn ra giống như được thần trợ giúp, chớp mắt đã thành.
Tả Tiểu Niệm vẫn nhìn hắn viết, nhìn hắn gửi đi. Nàng không khỏi có chút khó hiểu: “Ngươi... muốn khơi mào cuộc chiến dư luận trước sao?”
Tả Tiểu Đa ngừng tay, thản nhiên nói: “Vương gia không phải là một đối thủ nhỏ, với lực lượng của ta và ngươi, không thể nào bóp chết được. Muốn báo thù, muốn trực tiếp giết sạch, chúng ta chưa chắc đã làm được.”
“Nếu muốn báo thù, vậy thì, tức giận thì tức giận, nhưng nhất định phải bình tĩnh, không thể kích động. Một khi đã kích động, ngay cả chúng ta cũng sẽ bị chôn vùi trong đó, như vậy thì lại chẳng có ai báo thù rồi.”
Tả Tiểu Đa nói: “Hơn nữa vì vinh quang Chiến Thần của tổ tiên Vương gia, cấp cao của đại lục chưa chắc đã đứng về phía chúng ta.”
Tả Tiểu Niệm không hiểu: “Lời này hiểu thế nào?”
Tả Tiểu Đa cười lạnh nói: “Vương gia làm điều ngang ngược, mất hết nhân tính, trong nhiều năm như thế chắc chắn là có chuyện xấu bên ngoài, đại lục có nhiều Tuần Tra Sứ như vậy, sao có thể không biết được? Nhưng mà, cho đến bây giờ Vương gia vẫn đứng vững. Tại sao?”
“Chính là câu nói cuối cùng của Vương Thiên Vương kia đã có tác dụng.”
Tả Tiểu Đa hít một hơi, nói: “Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, không trách đám người cấp cao này. Nếu đổi lại ta là bọn hắn, nếu như Lý Thành Long, Long Vũ Sinh chết vì ta, chết vì muôn dân đại lục, hy sinh oanh liệt, vậy thì trăm ngàn năm sau, nếu hậu duệ của bọn họ có làm chuyện sai trái gì, e rằng ta cũng không thể nào công chính nghiêm minh được. Có khả năng ta sẽ khoanh tay đứng nhìn, hoặc là âm thầm ra tay, nhưng chắc chắn sẽ không làm những chuyện diệt tộc gia tộc của huynh đệ được.”
“Cho dù cuối cùng, khi hậu duệ của bọn họ đi tới bước đường cùng, cũng tuyệt đối không tìm thấy ta. Bởi vì, nếu ta giúp bọn họ thì có lỗi với người mà bọn họ hại chết, còn không giúp thì sẽ có lỗi với những huynh đệ năm đó. Thế nên ta chỉ có thể mất tích, trốn tránh, mà sẽ không phá vỡ bất kỳ sự cân bằng nào trong chuyện này.”
“Đó là điều tất nhiên.”
“Đây mới chính là gốc rễ của Vương gia.”
“Nhưng hiểu là một chuyện, hiện tại chúng ta làm thế nào thì lại là chuyện khác.”
“Nếu như bàn bạc kỹ hơn, với thực lực của chúng ta tạm thời không hạ gục được, vậy thì dĩ nhiên chỉ có thể công kích toàn diện. Khơi dậy dư luận, khiến người ta ghét bỏ Vương gia chỉ là một mặt, mặt khác là kêu gọi những người có chung mối thù!”
“Chỉ cần sử dụng thật tốt lực lượng này là có thể khơi dậy sự đồng tình của toàn bộ học sinh của các học viện ở Tinh Hồn. Nếu quả thực toàn bộ học sinh và giáo viên của toàn bộ đại lục đều chống lại... thì lúc đó, Vương gia không chết cũng phải chết.”
Tả Tiểu Đa thản nhiên nói: “Người khác có thể dùng dư luận đến bức tử hiệu phó Thạch, chẳng lẽ ta lại không thể dùng thủ đoạn tương tự để giết Vương gia sao? Nói không chừng, Tổ Thôi Thủ này của Vương gia mới thực sự là thủ phạm giết chết hiệu phó Thạch!”
Tả Tiểu Niệm gật đầu, có chút bội phục nói: “Ta không nghĩ sâu như vậy. Ta còn tưởng rằng trong lúc tức giận, ngươi muốn nghĩ ra một chiêu khiến người ta kinh tởm bọn họ mà thôi...”
Tả Tiểu Đa hơi đổ mồ hôi: “Nhưng mà kinh tởm bọn họ thì có lợi ích gì. Chuyện thì cần phải làm từng bước, bởi vì điều ta băn khoăn là, Vương gia có nhiều đội ngũ Phi Thiên như vậy, sợ rằng cấp cao nhất định sẽ có Hợp Đạo, thậm chí là Hợp Đạo đỉnh phong. Thậm chí, cấp bậc cao hơn cũng không phải là không thể không có.”
“Mà lực lượng như vậy, chúng ta còn lâu mới trở thành đối thủ được. Thế nên mới phải liều mạng nghĩ cách khắp mọi mặt.”