Đó là kiểu lên nhanh như diều gặp gió mà có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ tới!
Nhưng đúng lúc này lại bất ngờ nhận được một mệnh lệnh không khác gì sét đánh ngang tai.
Đối thủ là Vương gia đó!
Là gia tộc Chiến Thần nắm quyền lực đỉnh cao ở đại lục Tinh Hồn đó!
Cổ Tề rất thất vọng.
Từ trong xương cốt, mình vẫn chỉ là Tổng Giám đốc của một công ty nhỏ...
Nếu chuyện này thực sự bùng nổ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, không có gần như, không có có lẽ.
Báo cáo và hình chụp ông chủ lớn đã gửi đều phát cho mỗi người một phần.
Cổ Tề muốn xem phản ứng của mọi người.
Suy cho cùng cái công ty này là của ông chủ lớn, mà mọi người đang ngồi ở đây đều là người đi làm công.
Nhưng nếu tất cả các cán bộ cấp cao đều phản đối, thì bản báo cáo này sẽ không được công bố.
Ví dụ như, tất cả mọi người đều tỏ ý muốn từ chức, ít nhất là trong mắt Cổ Tề, khi nhìn thấy bản báo cáo này, có ít nhất hơn phân nửa nhân viên công ty sẽ lập tức chọn từ chức, rời xa cái vòng tròn thị phi này!
Một nửa số còn lại thì sẽ tận tình khuyên bảo, sau đó từ chức!
Đây mới là cục diện nên xuất hiện trong nhận thức của Cổ Tề!
Bởi vì, chuyện này quả thực là chết người đó!
Bởi vì, hắn cũng định từ chức rồi, từ chức Tổng Giám đốc của công ty Tả Soái!
Không phải là Cổ Tề sợ phiền phức, không có trách nhiệm, mà là... hắn chỉ là một người bình thường. Hắn có thể không sợ chuyện, nhưng mà hắn sợ chết!
Cái gọi là sự biến mất không tiếng động của tập thể, chính là tiếng lòng của hắn!
Nhưng mà ngoài dự đoán của Cổ Tề.
Phản ứng của tất cả mọi người trên dưới công ty gần như hoàn toàn thống nhất, ít có ý kiến khác.
“Cái này có gì mà phải thảo luận? Ông chủ muốn công bố thì cứ công bố thôi.”
“Đúng đấy, một bản báo cáo mà thôi, có lý thì cứ công bố là được.”
“Chuyện lớn đến mức nào chứ, không phải chỉ là một bản báo cáo à.”
“Ông chủ nói thế nào thì chúng ta cứ làm thế đó chứ sao nữa.”
“Gia tộc Chiến Thần thì làm sao, việc liên quan đến bọn họ thì không thể báo cáo à? Trên đời này còn có lý lẽ như thế sao?”
“Ông chủ là chủ của công ty, ông chủ muốn công bố thì chúng ta còn thương lượng làm gì nữa? Vẽ vời thêm chuyện!”
“Ý kiến gì á? Không có ý kiến!”
“...”
Cổ Tề ngẩn người.
Tại sao có thể như vậy?
Chuyện này... không nên như thế chứ!
“Các vị, một khi bản báo cáo này được công bố, công ty chúng ta sẽ gặp phải chuyện gì, các ngươi hiểu rõ sao?”
“Có gì mà không rõ? Ông chủ gửi báo cáo, nội dung có thật, không phải là bịa đặt, tất nhiên là phải công bố rồi.”
“Sẽ gặp phải chuyện gì? Nên gặp chuyện gì thì gặp chứ sao.”
“Cuộc chiến dư luận? Hay là sự trả thù của Vương gia? Hay là chuyện gì khác?”
“Tất cả đều có ông chủ đỡ đòn, chúng ta sợ cái gì.”
“Công bố đi.”
“Ta đồng ý công bố.”
“Ta cũng đồng ý!”
“+ 1!”
“+ 2!”
“...+ 10086...”
Phòng họp ba mươi lăm người, tổng cộng cũng chỉ có ba người không tỏ ý tán thành, bao gồm Tổng giám đốc Cổ Tề, mà ba mươi hai người khác thì đều tỏ vẻ thờ ơ.
Cổ Tề cảm thấy mình sắp ngất đi, chỉ ước hôn mê ngay lập tức.
Hắn cảm thấy không phải mình đang lãnh đạo công nhân viên chức của công ty, mà là lãnh đạo một nhóm dân liều mạng.
Không sợ chết thế sao?
“Các ngươi căn bản là không hiểu rõ tình hình, đây là chuyện rơi đầu đấy!” Cổ Tề khàn giọng nói.
“Cổ lão đại, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Phía trước không phải còn ông chủ chống đỡ sao, giả thiết tệ nhất, cho dù thực sự không trụ được, vậy thì chúng ta đổi công việc là được rồi. Nhưng nếu chúng ta không công bố, bây giờ sẽ thất nghiệp. Chuyện rõ ràng như thế rồi mà ngài không nhìn ra sao?”
Cổ Tề sửng sốt.
Hắn càng ngày càng nghi ngờ cuộc sống, là do hắn nghĩ quá nhiều sao? Là hắn không hiểu được sao?
Ta đang ở đâu? Ta đang làm gì?
Ta đang mơ thấy ác mộng sao?
Bên tay phải hắn, Tổng giám đốc điều hành công ty đẩy đẩy mắt kính, thản nhiên nói: “Lão đại, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Nếu ông chủ dám làm chuyện này, chứng tỏ ông chủ đã đối đầu với Vương gia. Nếu như ông chủ không có thân phận và lý lịch đáng kể, hắn dám làm thế sao?”
“Có lẽ ngươi đang băn khoăn, sau khi làm chuyện này sẽ bị người người Vương gia trả thù, giết chết đúng không? Với đám người nhỏ bé như chúng ta à?”
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng không làm thì có thể thoát khỏi sao? Ngươi sợ Vương gia bóp chết ngươi, chẳng lẽ ông chủ của chúng ta không bóp chết được ngươi sao?”
Vị Tổng giám đốc điều hành này thản nhiên cười: “Nếu như ngay cả điểm này mà ngài cũng không nhìn ra, vậy thì chẳng bằng nhường cái ghế Tổng giám đốc này cho ta, ha ha ha...”
Sau khi nói đùa, Tổng giám đốc điều hành cầm lấy tài liệu rồi đứng dậy: “Ta sẽ đi sắp xếp, lan truyền trên mọi phương tiện! Lần này, đoán chừng công ty chúng ta... lại phải đánh một trận lớn rồi!”
“Làm đi!”
Ba mươi mấy người hưng phấn, đồng thời đứng bật dậy, còn kích động hô to một tiếng, tiếng hô rung trời.
Cổ Tề ngây người. Hắn phát hiện ra, những lời Tổng giám đốc điều hành nói quá là hợp lý.
Đúng vậy, lo rằng Vương gia sẽ bóp chết mình, mà chẳng lo ông chủ lớn cũng bóp chết mình à?
Chẳng lẽ ông chủ lớn không có cái bản lĩnh này sao?
Hắn không khỏi khẽ cắn răng, hạ quyết tâm: “Công bố! Lập tức hành động!”
“Yes Sir!”
Và với việc công ty Tả Soái công bố báo cáo này, làn sóng bắt đầu lan truyền nhanh chóng trên mạng giống như ngọn lửa trên thảo nguyên...
...
Bên kia, Tả Tiểu Đa và Tiểu Niệm lần nữa quay trở lại Diệt Không Tháp.
Bên trong, năm người mặt xám như tro tàn nhìn Tả Tiểu Đa và Tiểu Niệm đi vào, trong mắt ngay cả chút ham muốn cầu sinh cũng không có.
Tu vi bị phong bế, hành động bị hạn chế, ngay cả hàm răng cũng bị đánh rớt một hàng, lại còn bị tháo khớp hàm, muốn cắn lưỡi tự vẫn cũng không thể.
Mọi thứ có thể khai báo thì đều đã khai báo rồi, thậm chí ngay cả kinh nghiệm sống của bản thân cũng đã khai báo rõ ràng.
Ý nghĩ duy nhất hiện tại, đại khái cũng chỉ là có thể nhanh chóng được chết đi.
Tả Tiểu Đa trầm mặt đi vào, nói: “Tổ đến thành Phượng Hoàng tên là gì?”