Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2052 - Chương 2050: Thu Chút Tiền Lãi Trước! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2050: Thu chút tiền lãi trước! (2)

“Đó là Tổ Ba, tổ trưởng Tổ Ba tên là Thanh Thiên Hiệp Khách Cao Phong Lượng, dẫn theo bốn huynh đệ, theo thứ tự là Lỗ Gia Sơn, Hoa Vân Đình, Vương Thế Cơ, Vương Thế Phương...”

Tả Tiểu Đa cười lạnh: “Thanh Thiên Hiệp Khách? Cao Phong Lượng? Mẹ nó, cái tên này đúng là mỉa mai... Hắn xứng sao?”

Năm người không nói lời nào.

Tả Tiểu Đa hỏi chi tiết về ngoại hình, tu vi, võ công, vóc người, vũ khí, chiến thuật,... của mấy người đó.

Mà càng tìm hiểu nhiều, hắn lại chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng oán hận.

Mà năm người đối diện vẻ mặt càng ngày càng nhẹ nhõm, càng ngày càng thê lương.

Giá trị của mình, đã bị Tả Tiểu Đa bóc lột hết rồi, gần như không còn gì để lợi dụng nữa.

Như vậy, bọn hắn chắc có thể nhận được sự giải thoát rồi chứ...

Năm người thề, nếu quả thật có kiếp sau, có đánh chết bọn họ cũng sẽ không đối nghịch với tiểu ác ma trước mặt này nữa, thậm chí là không muốn có bất kỳ sự chạm mặt nào với hắn.

Mức độ tàn nhẫn của tên này, đám người bọn hắn còn khuya mới so được. Hết lần này đến lần khác trừng trị người ta từ trong ra ngoài không còn chút hoàn chỉnh, sau đó lặp đi lặp lại, nhưng từ đầu đến cuối, trên mặt hắn vẫn mang nụ cười chân thành, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa từng dao động.

Sự lạnh lùng này, sự thản nhiên này e rằng còn thản nhiên hơn cả khi xử lý một tảng thịt heo.

Nụ cười thường trực bên mép kia khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy sởn tóc gáy.

Tả Tiểu Đa suy nghĩ một lúc, móc trong lồng ngực ra chiếc đinh sắt làm từ Tinh Thần Thiết, đưa tới trước mặt năm người: “Các ngươi hẳn là quen thuộc với mùi ám khí này chứ?”

Năm người tỉ mỉ quan sát cây đinh sắt này.

Trung tâm rỗng, móc câu, toàn thân có gai nhọn rất mảnh, bén nhọn, sắc bén, hình mũi khoan.

Năm người đều mang vẻ mặt không hiểu.

Ánh mắt Tả Tiểu Đa găm lên trên mặt năm người, chậm rãi nói: “Khai báo rõ ràng lai lịch cây đinh sắt này cho ta, ta sẽ tiễn các ngươi lên đường một cách sảng khoái.”

Ngụ ý chính là, nếu không khai báo rõ ràng thì chúng ta lại tiếp tục chơi.

Năm người đều giật mình run rẩy, rối rít moi ruột móc gan, bắt đầu lục lại trí nhớ của mình.

Cây đinh sắt này, hình như, hình như là có chút ấn tượng.

Ánh mắt lão đại có vẻ mê man không xác định, nói: “Cây đinh sắt này, có phải xuất thủ không tiếng động, không cách nào nghe theo tiếng xé gió của mũi nhọn để lẩn tránh?”

Tả Tiểu Đa hơi sửng sốt.

Cấu tạo trung tâm của cây đinh sắt này sao có thể ra tay không tiếng động, không để ý được?

Hắn cầm đinh sắt tiện tay ném ra ngoài, đinh sắt truyền tới một tiếng rít lớn thê lương, khiến cho người ta nghe vào đều không hẹn mà sinh ra một loại cảm giác run rẩy.

Tả Tiểu Đa chuyển tay thu lại sức, bắt lại cây đinh sắt kia, ngắm nghía trên dưới, cẩn thận nghiên cứu trong chốc lát. Sau đó hắn đổi cách ném, chợt ngạc nhiên phát hiện ra, nó quả thực là ra tay không tiếng động.

Cấu tạo bộ phận trung tâm rỗng đã vận dụng một loại lực xoáy, vừa khéo trừ bỏ được tiếng gió, nghiễm nhiên là không có tiếng động.

“Có thể có tiếng, nhiếp hồn người khác, thể xác và tinh thần dao động; có thể vô thanh tấn công khi địch chưa chuẩn bị, khiến địch khó lòng phòng bị.”

Tả Tiểu Đa liên tục quan sát thiết kế đặc biệt của bộ phận trung tâm này, nhưng lại có cảm giác được gợi ý một cách khó hiểu.

Thì ra, cấu tạo của ám khí lại có nhiều thứ để học hỏi và nghiên cứu đến vậy.

Có lẽ ta có thể... Nhưng Tả Tiểu Đa ngay sau đó đã bỏ đi ý nghĩ này. Tinh Không Bất Diệt Thạch Lục Mang Tinh của mình có tính chất đặc thù, đừng nói đến thiết kế tinh xảo của bộ phận trung tâm, cho dù có muốn thay đổi một chút cũng chuyện rất khó khăn.

Vẫn là không nghĩ nữa, không nghĩ đến những thứ như thế nữa.

“Mũi ám khí này hình như ta đã gặp một lần, nhưng cũng không phải là đến từ người nào trong Vương gia từ chúng ta, mà là... của một người trong đám người thần bí kia sử dụng... Lúc đó, một vị nghệ nhân Hoàng gia đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, có điều nguyên nhân cụ thể là gì, chúng ta cũng không biết. Sau đó vị nghệ nhân này đã bị giết... Mà lúc đó khi mấy người chúng ra rời khỏi, vị nghệ nhân đó đã chết rồi.”

“Lúc ấy, trên người nghệ nhân này cũng có một cây đinh sắt như vậy. Nhưng khi đó chúng ta không xác nhận lại cẩn thận, chúng ta đã bị cử đi canh gác, sau khi quay lại xử lý thi thế thì cây đinh sắt đó đã không thấy nữa.”

Tả Tiểu Đa nhíu mày: “Người thần bí?”

“Đúng vậy, người thần bí, chính là... người trước đó chúng ta đã đề cập tới, dẫn theo một nữ tử, từng bí mật gặp đám người kia. Đám người đó hành tung bí hiểm, tới vô ảnh đi vô tung, chúng ta căn bản không biết thân phận và lai lịch của bọn họ rốt cuộc là gì.”

“Mà mỗi một lần gặp mặt đều là gặp mặt gia chủ cùng với mấy vị trưởng lão, căn bản không thấy bất kỳ người ngoài nào khác. Thời gian mỗi lần gặp mặt cũng rất ngắn... Hơn nữa mỗi lần như vậy đều đề phòng nghiêm ngặt.”

Ánh mắt Tả Tiểu Đa đột nhiên lộ ra vẻ u ám sắc bén, hạ giọng ép hỏi: “Đối phương là... người đại lục Tinh Hồn sao?”

Năm người đều nhẹ nhàng lắc đầu: “Không dám khẳng định, nhưng cũng không dám không khẳng định.”

“Hiểu rồi.”

Tả Tiểu Đa ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút, nói: “Các ngươi, muốn có kiếp sau không?”

Ánh mắt năm người lộ ra vẻ bi thương.

Chuẩn bị muốn tiễn chúng ta lên đường sao?

Thủ lĩnh nói giọng khàn khàn: “Chúng ta không phải là kẻ chơi cờ, thậm chí ngay cả con tốt cũng không phải, chúng ta chẳng qua chỉ là râu ria thôi... Cho dù có kiếp sau, nói cho cùng... cũng chỉ là một thứ công cụ của người khác.”

“Thế gian này, quá mệt mỏi, cũng quá khó khăn. Chúng ta đã sống đến tuổi này, suy nghĩ kỹ lại, cũng không biết là sống vì ai.”

“Nhân gian quá phức tạp... lão phu... không muốn được sinh ra nữa.”

Bốn người khác đều im lặng không lên tiếng, rối rít gật đầu, nước mặt yên lặng chảy xuống.

Trước mặt cái chết, trải nghiệm của một đời người lóe lên giống như tia sáng trước mắt, cuối cùng trở thành một tiếng thở dài.

Đúng như lão đại nói.

Thế giới này quá phức tạp, lần này kết thúc, cũng không muốn quay lại nữa!

Quá khó khăn, quá mệt mỏi, quá đau khổ, quá bất đắc dĩ.

Tả Tiểu Đa thản nhiên cười: “Được, sau này không hẹn!”

Một đôi chùy lớn bất thình lình xuất hiện trong tay: “Lên đường đi!”

Hai màu đen trắng đột nhiên lập lòe.

“Trước tiên thu một chút lợi ích nhỏ đã.”

Bình Luận (0)
Comment