Năm thi thể bị ném ra khỏi Diệt Không Tháp, ném xuống dưới chân núi.
Trong không gian thần thức, Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu rung đùi đắc ý, thỏa mãn quệt quệt miệng.
Liên tiếp cắn nuốt ba hồn bảy vía của năm vị cao thủ Phi Thiên, khiến cho hai tên tham ăn này vui vẻ phấn khởi, nội tình tăng mạnh!
“Năm người này, có hơi đáng tiếc.”
Tả Tiểu Niệm khẽ thở dài.
“Đáng tiếc chỗ nào chứ.” Tả Tiểu Đa thản nhiên cười: “Người như thế... chết không có gì đáng tiếc, ngươi đừng thấy cuối cùng đám người đó ngộ ra rồi mà nhầm, hành động của bọn họ đã định trước, bọn họ không có đường quay lại.”
“Bởi vì bọn họ là con nuôi trong nhà, từ khi bắt đầu đã không có đường quay lại, lại càng không thể thoát ra được. Kết cục cuối cùng của bọn họ cũng chỉ có hai con đường, thứ nhất là chết trận vì gia tộc, thứ hai là chết già trong gia tộc.”
“Đây đã không dược coi là con người nữa rồi, chỉ có thể coi là công cụ.”
Tả Tiểu Đa hít một hơi thật sâu, nói: “Điều tốt bây giờ là tình hình đã tương đối rõ ràng... Chúng ta đã có thể xác nhận kẻ địch trước mắt chúng ta là ai.”
“Vương gia! Hoàng Phủ gia, Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử.”
“Nhưng mà chỉ dựa vào lực lượng của ta thì không thể đối phó được Vương gia.”
Trong vấn đề này, Tả Tiểu Đa vẫn rất tỉnh táo.
“Đúng vậy.”
“Hiện tại bên ngoài đã là gần nửa đêm rồi.” Tả Tiểu Đa nói: “Phỏng chừng Vương gia không chạy thoát được đâu, chúng ta luyện công trước đi. Lâm trận mới mài gươm, không bén cũng sáng, huống chi... chúng ta có ưu thế thời gian lớn như vậy, trước tiên tu luyện nửa năm rồi đi cũng không muộn.”
“Được.”
Tả Tiểu Niệm gật đầu đồng ý.
Đúng theo lời Tả Tiểu Đa nói, nếu bây giờ hai người họ xuất hiện ở thành Thượng Kinh, chắc chắn họ sẽ là mục tiêu quá rõ ràng.
Năm cao thủ Phi Thiên của đối phương biến mất không thấy đâu, làm sao có thể không sinh ra cảnh giác được?
Sao có thể không phái kẻ mạnh hơn tới chứ?
Thế gia ít ỏi truyền thừa mấy chục ngàn năm, sao lại không có cao thủ mạnh hơn chứ?
Nhưng nếu lúc này Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cùng mất tích thì sao?
...
Bên trong Diệt Không Tháp.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm chuyên tâm hăng say tu hành, có thể nói là lần đầu tiên từ trước đến nay dốc hết sức lực, vô cùng chăm chú!
Tinh Hồn Ngọc cực phẩm, các loại thiên tài địa bảo, hai người ăn một cách thoải mái, mật Nguyệt Quế quý báu, cứ cách vài ngày hai người lại ăn một giọt.
Những nguyên liệu cấp thấp kia, tất cả đều không dùng, đến nhìn cũng lười. Bây giờ hai người không hề tính toán xem phân phối như thế nào là hợp lý, dùng theo thứ tự nào nữa, chỉ muốn dùng mức độ lớn nhất, cực hạn lớn nhất để tăng tu vi của mình lên!
Nếu không phải mỗi cảnh giới chỉ có thể dùng một giọt Cửu Tiêu Linh Tuyền Thủy, sợ rằng Tả Tiểu Đa đã lấy ra uống từ lâu rồi.
Tả Tiểu Niệm ăn mà thấy hơi đau lòng.
Gia đình nào ăn thế này?
Quá xa xỉ, trong nhà có mỏ à?
Ngược lại, Tả Tiểu Đa vốn trước giờ keo kiệt, lần này lại tỏ ra hào phóng hiếm có.
“Ăn! Ăn hết!”
“Nếu như lần này không báo được thù, e rằng hai chúng ta cũng không ăn được mấy thứ này nữa!”
“Chẳng lẽ còn giữ lại cho người khác sao?”
“Nếu như không báo được thù, những thứ này không khéo lại biến thành của Vương gia đấy!”
“Đúng rồi, nếu lúc nào quả thực không chống đỡ nổi nữa thì nhớ báo cho ta biết, ta nhất định phải hủy diệt toàn bộ những vật tích trữ và trang bị trong tay, tuyệt đối không thể để kẻ địch của chúng ta chiếm được lợi, nhớ kỹ chưa?”
...
Tả Tiểu Đa tính toán thời gian, hắn và Tả Tiểu Niệm, hai người ở trong Diệt Không Tháp tu luyện cực hạn ước chừng đã được chín tháng!
Trong chín tháng này, hai người hoặc là mài dũa liên tục mấy ngày, cầm kiếm đối mặt nhau, hoặc luyện công riêng nhiều ngày liên tiếp, tự mình tinh tiến, hoặc là hai người cùng nhau suy tưởng, bổ sung cho nhau, hoặc chân khí của hai người hợp nhất, Viêm Dương và Băng Hàn hội tụ, từ đó làm tăng thuộc tính âm dương của cơ thể đối phương...
Lần này Tả Tiểu Đa thật sự điên rồi.
Tả Tiểu Niệm nhìn rõ tất cả mọi thứ. Biến cố lần này thực sự đã đả kích Tả Tiểu Đa rất lớn, khắc sâu trong đáy lòng, cả đời không quên được!
Bởi vì... trong khoảng thời gian ở cạnh nhau dài như vậy, Tả Tiểu Đa lại không có cợt nhả dỗ dành mình vui vẻ, chiếm lợi từ mình...
Vừa bắt đầu khoảng chừng mười ngày, Tả Tiểu Niệm còn cảm thấy rất yên tâm: Cẩu Đát trưởng thành rồi, chững chạc rồi.
Qua một tháng, trong lòng Tả Tiểu Niệm dần dần silofnga cảm giác cô đơn, dù thế nào cũng cảm thấy cuộc sống như thiếu đi điều gì đó...
Cho tới khi ba tháng trôi qua, Tả Tiểu Niệm rốt cuộc bắt đầu lo lắng, thậm chí còn có chút u oán.
Sao Cẩu Đát còn chưa bắt nạt mình nhỉ...
Loại trạng thái này, cực kỳ khó thích ứng đấy!
Chẳng lẽ giống như trong tiểu thuyết nói, xa thơm gần thối, mình và Cẩu Đát bên nhau sớm chiều, đối với hắn đã không còn sức hấp dẫn nữa sao, mới có mấy ngày mà đã như vậy rồi sao?
Càng chưa nói đến thất niên chi dương* gì đó rồi...
(Thất niên chi dương*: Ý chỉ bảy năm là cột mốc mà người ta cho rằng tình cảm dễ trở nên phai nhạt, dễ có sự phản bội. Nếu vượt qua ngưỡng bảy năm này thì sẽ răng lòng đầu bạc, bên nhau trọn đời, nếu không thì sẽ xa nhau vĩnh viễn, không thể tái hợp.)
Không ngờ còn đang cảnh xuân tươi đẹp, đang tuổi thanh xuân mà cũng đã không giữ được trái tim người đàn ông của mình sao?
Sự u oán chậm rãi chuyển sang tức giận, không khí chuyển thành phẫn nộ...
Cẩu Đát lại không trêu chọc ta!
Kết quả là...
Trong ngày tôi luyện hôm nay, Tả Tiểu Niệm đã hoàn toàn triển khai hỏa lực tu vi Quy Huyền đỉnh phong của gần năm mươi lần áp chế, lần đầu tiên sử dụng toàn bộ sức mạnh để đánh Tả Tiểu Đa một trận!
Bất kể Tả Tiểu Đa liều mạng như thế nào, đối mặt với một Tả Tiểu Niệm đang nổi điên với toàn bộ sức mạnh, nàng chẳng những đánh cho tên nhóc này lăn lộn trên mặt đất, mà dưới sự cầu xin tha thứ của hắn đã đóng băng hắn thành một bức tượng đá!
Một lúc lâu sau, Tả Tiểu Đa run run phá vỡ tượng đá chui ra, toàn thân ướt nhẹp, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu nhìn Tả Tiểu Niệm vẫn đang mặt lạnh như băng, phối hợp luyện kiếm, rất lâu không nói lấy một lời...