Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2153 - Chương 2151: Nỗi Vướng Mắc Của Mặc Huyền Y (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2151: Nỗi vướng mắc của Mặc Huyền Y (2)

Trong nhà Mặc Huyền Y.

“Không được!” Mặc Huyền Y thẳng thừng nói.

Không phải vì cái gì khác, chỉ vì trong khoảng thời gian này, mấy người nhà Du gia chế giễu bọn họ, không ngừng nói những điều kỳ lạ xung quanh họ, thậm chí còn mang theo một chút đe dọa...

Làm sao trong phút chốc lại thay đổi liên xoành xoạch vậy?

Hoặc là trong chuyện này có uẩn khúc, hoặc là còn có những toan tính khác!

“Là thật đó! Tất cả những gì trước đây đều là khảo nghiệm của các vị trưởng lão gia tộc dành cho chúng ta, mà chủ yếu là khảo nghiệm một chủ nhân tương lai của gia tộc là ta đây, và cũng có ý kiểm tra phu nhân của chủ nhân tương lai của gia tộc là nàng đấy!”

Du Tiểu Mập thề thốt: “Ta mà lừa nàng thì ta chính là đồ khốn!”

Mặc Huyền Y đột nhiên nghiêm mặt: “Cút!”

“Hihi... ta không phải đồ khốn, không phải đồ khốn...”

“Còn không lượn ngay đi!”

“Ta là chó, ta lừa nàng thì sẽ là chó, được chưa! Gâu gâu, gâu gâu...”

“Bây giờ tiếng gâu gâu ngươi cũng sủa rồi, lại còn bảo không lừa ta...”

“Vậy thì nếu ta mà lừa nàng, sẽ bị thiên lôi đánh...”

“Có thiên lôi nào lại đánh chết được ngươi...”

“Nếu ta mà lừa nàng...”

“Thì sẽ không dính dáng gì đến ta, vốn dĩ ta cũng không định liên quan gì đến ngươi, kiểm tra cái gì chứ, hết thảy đều không hề liên quan đến ta.”

“Huyền Y...”

“Dừng lại! Đừng gọi bậy bạ, chúng ta chẳng thân thiết gì, ngươi muốn ta phải nói thêm mấy lần nữa...”

“Huyền Y à... ta ta ta...”

“Lượn qua một bên, đừng cản trở ta giặt quần áo...”

“... Đúng rồi, lần này đến đây, các lão tổ tông đặc biệt bảo ta mang đến cho bác trai bác gái vài viên đan dược, hai viên Trường Sinh Đan, hai viên Hồi Sinh Đan. Lần này không phải là ta đi trộm về đâu, với địa vị hiện tại của ta, có muốn trộm cũng chẳng trộm được, lần này chắc nàng tin rồi chứ?”

Du Tiểu Mập trong cái khó ló cái khôn, cuối cũng cũng nghĩ ra được đại sát khí.

“Trường Sinh Đan? Hồi Thiên Đan? !” Mặc Huyền Y xoay người lại như một cơn gió.

Trường Sinh Đan, có thể kéo dài tuổi thọ, nâng cao trình độ, một viên đan dược đã có thể tăng tuổi thọ cho người sử dụng lên cả trăm năm.

Còn về Hồi Thiên Đan, là viên thuốc cực tốt có thể diệt tận gốc rễ căn bệnh của cha mẹ Mặc Huyền Y, tuy rằng vẫn không thể khôi phục hoàn toàn tinh hồn, nhưng có tác dụng từ từ cải thiện, khôi phục từng chút một.

Cộng thêm tác dụng kéo dài mạng sống của Trường Sinh Đan là có thể đảm bảo cho hai cụ lão nhân gia không bệnh không hoạn, sống khỏe mạnh đến hơn một trăm tuổi mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Mà trong khoảng thời gian này, họ có rất nhiều thời gian để suy nghĩ thêm những cách khác.

Đây chính là ý chính của Du gia.

Trước đây căn cơ của Hà Viên Nguyệt đã bị phá hủy, vốn là sẽ không thể sống đến hơn bốn mươi tuổi.

Nhưng Lữ Nghênh Phong đã đích thân đến Du gia để cầu xin, và dùng một cái giá rất lớn để đổi lấy một Trường Sinh Đan và một Hồi Thiên Đan, bôi thuốc lên cho Hà Viên Nguyệt, nhờ vậy mới có thể kéo dài mạng sống của lão hiệu trưởng đến hơn một trăm tuổi.

Hai viên linh đan này vẫn luôn là thứ mà Mặc Huyền Y mong ước có được.

Nhìn thấy bốn viên đan dược này, trong lòng Mặc Huyền Y vô cùng mâu thuẫn, trong lòng vẫn muốn níu kéo lại một chút, nhưng đan dược này... cha mẹ thực sự rất cần nó.

Nhìn thấy bộ dạng vui ra mặt của tên mập kia, trong lòng lại thấy khó chịu, cứ như bán mình để lấy bốn viên thuốc vậy...

Loại cảm giác rối rắm trực tiếp này thực sự không bút mực văn chương nào có thể lột tả được.

Nhận lấy bốn viên đan dược, Mặc Huyền Y nghiêm mặt nói: “Thái độ của gia tộc ngươi là thái độ của gia tộc các ngươi, đan dược này là ngươi tự nguyện đưa cho ta, ta không hề đồng ý với ngươi bất cứ chuyện gì...”

“Ta hiểu ta hiểu, hiểu vô cùng tận.” Tên mập gật đầu liên tục.

Mặc Huyền Y khịt mũi, cất viên thuốc vào trong túi, lạnh lùng nói: “Ta càng không đông ý với ngươi cái chuyện...”

Đút tay vào trong túi, đột nhiên cảm thấy bản thân mình có chút điếm thúi.

Vừa cầm đồ của người ta, vừa dùng lời lẽ chính nghĩa từ chối... thế này... thế này không phải đã làm kĩ nữ còn đòi lập bàn thờ sao?

“Thôi vậy... nể tình... cứ nể tình bốn viên đan dược này vậy...”

Mặc Huyền Y khịt mũi nói: “Ta đồng ý sẽ qua lại với ngươi, hết cách thôi, ta chính là một người phụ nữ vật chất như vậy đấy, ngươi ra tay lớn như vậy đã làm ta cảm động rồi!”

Nàng vốn muốn nói rằng “Nể tình ngươi thành tâm với ta như vậy” nhưng lại cảm thấy bản thân mình như vậy giống như bạch liên bông còn thêm chút trà xanh vậy: lấy đồ của người ta rồi lại nhắc đến thành tâm cái gì chứ?

Thế là dứt khoát nói ra cho rõ.

Ừ, ta chính là đồ hám lợi, ta chính là kiểu vật chất, là chính là người hư vinh phù phiếm, ta chính là kiểu người như vậy đấy...

“Không sao không sao, điều ta sợ nhất chính là nàng không phải người vật chất đấy...” Tên mập nói năng chẳng biết lựa lời.

“Hả?”

Mặc Huyền Y ha ha cười nói: “Phải rồi, ta, một người phụ nữ vật chất đến cực đoan, sau này ngươi muốn tấn công cũng dễ dàng hơn đúng không?”

“Không không không... không phải....”

Thấy gương mặt Mặc Huyền Y ngay lập tức lại trở nên lạnh băng, trái tim tên mập phút chốc nhảy vọt lên.

Ta lại nói sai nữa rồi... sao ta cứ nói bậy nói bạ mãi thế này...

“Nàng không phải ham vật chất, nếu nàng mà ham vật chất sao ta lại không sớm...”

“Ngươi đã hốt được vào tay từ sớm rồi, đúng không? Nói không chừng còn chơi đến phát chán từ lâu rồi đấy!”

“Ta...”

Tên mập gấp gáp đến quay mòng mòng, đầu đổ đầy mồ hôi.

Phụ nữ thật quá khó hầu hạ.

Bây giờ đến thuận theo nàng ấy để tiếp lời cũng không được nữa.

Để lát nữa ta phải đi thỉnh giáo đôi chút Tả lão đại mới được, chuyện này... chuyện này mà không học vài ba chiêu tán thủ có khi còn không đối phó nổi thật...

Khụ, khi mà con gái tự chế giễu mình ham vật chất, họ thường đợi sự phản bác của bạn: nàng không hề vật chất chút nào, nàng thế này là vì hiếu kính với cha mẹ, nàng là vì... ta đã sớm biết nàng là một cô gái tốt rồi...

Sau đó cô gái sẽ giả vờ hờn dỗi: Ta là thế, ta là thế đấy. Sau đó bạn lại nói: Nàng không phải, nàng không phải... cứ qua qua lại lại như vậy sau cơn mưa trời lại sáng thôi.

Bình Luận (0)
Comment