Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2170 - Chương 2168: Đậu Móa Có Biến!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2168: Đậu móa có biến!

Mấy lão già đều như cây cà bị sương giá.

Ông nội ruột của nhóc béo cố gắng chống đỡ, dỗ nhóc béo mất hồn mất vía mất về phòng nghỉ ngơi.

Người khác lại tụ tập đông đúc trong phòng hội nghị bí mật.

“Ngự Tọa đại nhân nói ra mấy lời này… xem ra… người ta biết tỏng chuyện trước kia rồi.”

“Đây rõ ràng là châm biếm Du gia chúng ta… ài…”

“Thảm rồi… lần này thảm thật rồi…”

Website mới nhất: Người ở đây, ai không phải nhân tình? Cam chịu lăn lộn cả đời trong biển người thăng trầm, có chuyện gì mà không rõ?

Chuyện này, chỉ nghĩ một chút đã rõ ràng rồi.

Dù thế nào đi nữa, dù tụ tập tất cả thế gia của ba đại lục thành bảng xếp hạng, dù Du gia không được hạng nhất, chí ít cũng trong ba hạng đầu, tự tin này luôn có vì là gia tộc xuất thân của Trích Tinh Đế Quân, Tả Lộ Thiên Vương!

Đây cũng dẫn đến việc, dù gì thì gia tộc Du thị không thể gắn liền mới mấy câu kiểu như “nhà bé nghiệp nhỏ” “quá kém” “không xứng đáng” được.

Nhưng bây giờ, mấy câu kiểu này lại xuất hiện, với lại Du gia không chọc đến người bình luận được, không thể phản bác.

Một là, người ta nói sự thật mà, dù quá đáng nhưng vẫn là sự thật!

Thâm nữa, người ta nói thật dựa vào thực lực, dù quá đáng thế nào, ngươi bất đắc dĩ thế nào cũng chỉ có thể mở to hai mắt nghe thôi!

Chung quy là nhà mình làm sai trước.

“Ài…”

Lão tổ tông thở dài thườn thượt, tiếc nuối đến lạ, nói: “Ngự Tọa đại nhân, đây rõ ràng là không hài lòng với Du gia chúng ta…”

“Ban đầu, nếu sớm thuận theo tự nhiên, không hống hách ngăn cản, nào xảy ra chuyện này, không chỉ sẽ thấy tình đạt lý mà còn thuận lý thành chương leo lên đại thụ chọc trời…”

“Người trong giang hồ thân bất do kỷ, người triều đình, tất cả là nhân tình, chúng ta chẳng phải tình nguyện đánh uyên ương, nhưng thế sự là vậy, có lẽ Ngự Tọa đại nhân nói không sai điều gì, Du gia chúng ta cũng cổ hủ rồi!”

“Ngươi nói các ngươi… mỗi người các ngươi, huơ tay múa chân với hôn sự của hậu bối, già rồi càng không hiểu chuyện?”

“Sao không nghĩ đến lúc các ngươi còn trẻ?”

Lão tổ tông tức đến nỗi phẫn nộ trừng mắt.

Cả đám lão già ngoan ngoãn nghe dạy, trong lòng lại oán thầm…

Chẳng phải tất cả bắt đầu từ ngươi sao, giờ còn mặt mũi quay đầu trách chúng ta.

Ngươi mới là nguyên nhân của mọi chuyện, ok chưa!

Nhưng bây giờ, chuyện này đã phát triển đến bước khiến lòng người Du gia lo sợ.

Ngự Tọa bất mãn, chuyện này vô cùng nghiêm trọng!

Cực kỳ nghiêm trọng!

Nghiêm trọng đến mức, người Du gia trước mắt không có cách xử lý được, không thể xử lý, không dám xử lý!

Đây đã chẳng phải chuyện cấp bậc cỡ bọn họ bây giờ có thể xử lý.

“Bây giờ sửa sao? Chẳng lẽ chuyện hôn sự này… cứ toang vậy sao? Chuyện tốt như vậy mà…”

“Bây giờ ngươi vẫn nghĩ đến chuyện hôn sự? Ha ha… phỏng chừng chuyện này kết thúc, mấy người chúng ta ai nấy cũng bị lột một lớp da.”

“Lột da cũng là chuyện tốt sao… ta đau lòng chuyện hôn nhân này, hôn sự tốt như vậy đã mất rồi?”

“Mất rồi? Ngươi dám nói câu này nữa thử xem? Đó chẳng phải chuyện một lớp da… Ngươi nghĩ Ngự Tọa thật sự muốn hủy sao? Vốn chẳng liên quan gì đến hôn sự này…”

“Cái đó… nghĩ cũng chẳng thể nghĩ, cũng không thể nói không có, tiếp theo làm sao?”

“Sau đó làm sao… ta muốn biết tiếp theo làm sao, về phần sao lo lắng như vậy, dù sao thì chuyện này… bây giờ đã chẳng phải phạm trù chúng ta có thể giải quyết được.”

Đám lão già thở dài, tự ai tự oán, ai nấy cũng đều hối hận đều ruột gan tím tái.

Quả thật có câu, sớm biết như vậy sao có chuyện ban đầu.

“Chuyện hôm nay cũng chỉ có thể báo với lão tổ tông…”

“Đây là chuyện rành rành, Ngự Tọa đại nhân đã nói vậy rồi, vậy rõ ràng khiến lão tổ tông điều chỉnh gia phong… cái này còn cần ngươi nói…”

“Ngươi thông minh, ngươi thông minh như vậy ngươi phải làm gì lâu rồi?”

“...”

Cuối cùng lão tổ tông thở dài: “Ý của Ngự Tọa là vậy, mấy người các ngươi có thể nói nhảm gì khác sao…”

Cả nhà đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều ủ rũ chán nản, buồn lòng nản chí.

Ai mà ngờ được nhân duyên tốt trời ban, chuyện hôn sự siêu tốt, lại bị người mình gây rắc rối, dẫn đến nhiều chuyện như vậy.

“Vậy chỉ có thể để lão tổ tông Thiên Vương định đoạt thôi…”

“Nhưng… ai đến nói với Thiên Vương?”

Vừa nói đến vấn đề này, ánh mắt mọi người đều lẩn tránh, cả buổi trời chẳng nói gì.

Ai đi nói người đó chính là kẻ xui xẻo đầu tiên, điều này chẳng có gì phải nghi ngờ!

Không cần biết chuyệ

n này thành thế nào, cũng không tránh được bị mắng phủ đầu!

Vậy đương nhiên không ai tình nguyện chui đầu vào xui xẻo!

Sau chuyện bị phạt cùng nhau còn hơn bản thân chịu đòn trước.

“Mọi người vẫn phải rõ điều này, vấn đề mấu chốt bây giờ nằm ở gia phong Du gia chúng ta hiện tại, điểm chú ý của Ngự Tọa cũng ở đây, không phải thật sự không để Du gia ta vào mắt. Chuyện hôn sự này, tự bản thân hai đứa trẻ rõ, Ngự toạ sao có thể tách lẽ chúng ta thật?”

“Đại nhân chỉ dùng chuyện này để nhắc nhà chúng ta… chắc chắn phải nói rõ với lão tổ tông điều này, chúng ta chủ động lên tiếng, vậy là chủ động nhận lỗi, thái độ này là phải.”

“Nếu đến cả việc nói chúng ta cũng không nói vậy là chết chắc!”

“Về phần sau của chuyện này, chắc chắn chúng ta không đủ tư cách…”

“Ý của ngươi là để lão tổ tông đích thân ra tay là mất mặt…”

“... Nhưng ta đâu có nói vậy!”

“Vậy ý ngươi là gì?”

“...”

Mọi người tranh luận một trận, đùn đẩy lẫn nhau cả buổi, nhưng cuối cùng không đùn đẩy được chuyện này, tất phải đối mắt, tất phải giải quyết, tất phải đi đến phần sau.

Về việc ai bẩm báo với Thiên Vương, đương nhiên là mục đích chung, lão tổ tông có tư cách già nhất Du gia trước mắt… là ai nữa?

Mấy lão đầu quay đầu nhìn lão tổ tông “mục đích chung”...

Lão tổ tông nắm điện thoại, cơ mặt vặn vẹo.

Sao ta lại có nhiều hậu bối đẩy trưởng bối đi chết vậy…

Thật là…

Một đám khốn.

Nếu không phải Ngự Tọa đại nhân nói gia phong Du gia bất chính, nhưng bất chính là vậy sao? Thật sự quá bất chính!

Nhưng chuyện đã úp vào đầu rồi thì phải làm, lập tức run rẩy ấn số điện thoại xem như thần chi kia…

Vẻ mặt vô cùng đau đớn.

“Bíp…”

Điện thoại được kết nối rồi.

Tất cả mọi người đều run rẩy cả người, vô thức quay lưng, chỉ có tai là vểnh lên, tập trung tinh thần nghe tiếng điện thoại, chỉ sợ bỏ lỡ đôi câu vài lời…

Bình Luận (0)
Comment