Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2185 - Chương 2183: Tiểu Cẩu Đát Không Biết Sống Chết

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2183: Tiểu Cẩu Đát không biết sống chết

Thiên kiếp áp đỉnh, tử ách trước mắt!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của hộ pháp thứ năm Tả Tiểu Niệm đứng gần đó chợt trắng bệch!

Tuyệt diệt thiên kiếp, cách Tả Tiểu Đa khoảng một ngàn thước.

Hả, nói một cách chính xác thì phải là... chín trăm chín mươi chín thước!

...

Trong nháy mắt vân kiếp áp chế đến kia...

Hoặc là phải nói, ngay vào lúc Tả Trường Lộ kéo theo Tả Tiểu Đa đột nhiên bay đến nơi này…

Bên dưới đỉnh Đoạn Hồn Nhai.

Con yêu thú to lớn với vẻ mặt thất kinh từ trong sơn động nhô ra nửa cái đầu.

Hai mắt to đều mang vẻ hoảng sợ, cùng với... uất ức bị đè nén không nói nên lời.

“A, mẹ ơi... thứ đồ chơi này tại sao lại chạy đến đỉnh đầu của ta? Cái này... cái này không phải là thú cưng ngồi trong nhà, họa từ trời rơi xuống đó chứ?”

Con quái vật vô cùng sầu não.

Dường như muốn phát điên.

Đây không phải là gài bẫy thú vật chứ!

Vừa rồi nhận thấy xa xa đằng kia có thiên kiếp lớn như vậy, trong lòng con yêu thú hả hê khi thấy người gặp họa, thiếu chút nữa đã cười thành tiếng.

Ha ha ha, thiên kiếp mạnh như vậy, ta xem thử ai có thể sống sót nổi! Hắc hắc hắc... Chỉ tiếc là không thể chạy qua xem náo nhiệt, thật sự đáng tiếc quá đi thôi...

Ai biết được sự vui sướng khi thấy người gặp họa còn chưa kịp thỏa mãn, thiên kiếp kia tự nhiên mọc chân chạy tới trên đỉnh đầu mình!

Lão tử... Lão tử đã mấy trăm ngàn năm nay không ra khỏi nơi này... có thể có chút lương tâm không vậy?

Mấy năm nay, ta chưa hề làm tổn thương đến một con giun, tại sao lại thế này?

Từ xưa đến nay, từ lúc ta sinh ra thì đã được phong là tai ách chi thần trong nhân gian, sao đến bây giờ chính mình lại gặp tai nạn vậy...

Ta mới là Tang Môn tinh thuần khiết mà.

Nhưng hôm nay có chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Ai mà có khí vận lớn mạnh như vậy? Ai mẹ nó lại cư nhiên thành của Tang Môn tinh của ta!

Ngươi phải độ kiếp... Mẹ nó có thể nào tìm chỗ nào riêng tư chút không? Chỗ nào đẹp một chút không?

Có cần lên trên đầu ta để độ kiếp không vậy?

Ngươi có bệnh à?

Cảm giác cả một bầu trời rộng lớn đổ ập xuống đầu mình, con yêu thú liền òa khóc...

Tha mạng...

Ngàn vạn lần ngàn vạn lần, đừng ảnh hưởng đến ta...

Nó từ từ chậm rãi... dùng tốc độ chậm nhất đời mình, từ từ rụt cái đầu trở vào, thu lại toàn bộ hơi thở, thu lại tất cả thần niệm...

“Đừng chú ý tới ta... Ngàn vạn lần đừng chú ý tới ta...”

Trong lòng không ngừng cầu nguyện.

Nó sợ tới mức nước miếng trong miệng trào ra bốn phía, không ngừng nhỏ giọt liên tục, làm cho mấy người đang ở trên cái miệng đổ nát kia từng người như được tắm vòi sen...

Thực sự không thể trách nó nhát gan!

Chủ yếu là do nơi mà Tả Tiểu Đa độ kiếp ở ngay trên đỉnh đầu tên nhóc này. Chỉ cần thiên đạo phát hiện sự tồn tại của nó, ngay lập tức xem sự tồn tại của nó là đang phá hư thiên kiếp!

Đến lúc đó thiên kiếp sẽ lập tức gia tăng sức mạnh!

Tả Tiểu Đa đang ở trên đỉnh kia đang độ kiếp hiển nhiên không gặp may mắn, mà tên nhóc ở phía dưới là nó đây, cũng sẽ không thể may mắn thoát khỏi. Cho dù sau khi Tả Tiểu Đa bị chém thành tro bụi, thiên kiếp cũng sẽ không dừng lại, mà... cho đến lúc chém nó thành ngàn vạn mảnh mới được xem là ngừng!

“Mẹ nó, độ kiếp yêu nghiệt gì vậy... Cho dù là thành thánh kiếp từ xưa... cũng không có cửu đại thiên đạo, thập toàn lôi kiếp như vậy... Thực là mẹ nó cái ngày chó chết...”

Con quái vật trong lòng sợ tới mức sắp co giật.

“Ta bị oan... Ta thật sự là bị oan mà...”

...

Giờ phút này, Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy linh khí vừa mới bị áp chế xuống lại nổi lên, lưu chuyển trong kinh mạch với tốc độ cực nhanh, quang cảnh trong chớp mắt đã quay chín mươi chín vòng, sau đó, nó hướng về kết giới Phi Thiên ngang nhiên lao đi!

Tả Tiểu Đa đầu óc quay cuồng, nhanh chóng mặc vào chiếc áo trấn thủ làm bằng da của yêu thú cấp bậc thiên vương, sau đó mặc áo khoác trong, mặc áo khoác ngoài, mang giày da, đội mũ giáp, duỗi người, cử động tay chân.

Sau đó trút cả lọ đan dược mà Ngô Vũ Đình đưa vào trong miệng.

Lúc này mới tới kịp ngẩng đầu nhìn lên những đám mây trong tầm tay với trên bầu trời kia, đột nhiên cực kỳ tò mò, trong đầu xuất hiện cảm giác thành tựu.

Đây là lần đầu tiên ta độ thiên kiếp, đã thấy cảnh tượng lớn như vậy, chẳng phải đã chứng minh khắp nơi thành tựu vĩ đại của ta!

Cái này… cũng quá lợi hại rồi!

Ta, Tả Tiểu Đa, đẳng cấp trâu bò!

Trước không có ai, sau cũng không có ai, chỉ có ta, Tả Tiểu Đa!

Tả đại sư!

Thiết quyền công tử!

Tinh Tinh Miêu Tả Tiểu Đa!

Hú!

Chỉ có hai từ có thể hình dung!

Lợi hại!

Nghĩ lại xem ra, cha mẹ mình chắc không muốn mất một đứa con trai ở tuổi trung niên đâu...

Hắc hắc, tướng pháp thần thông của lão tử, chưa bao giờ thất thủ, lần này cũng sẽ không ngoại lệ, nhất định sẽ bình yên vô sự!

Suy nghĩ đời này, càng cảm thấy tự mãn, dương dương đắc ý, làm ra một tư thế thần sầu, ngoắc ngoắc ngón tay với mười luồng lốc xoáy trong không trung kia, lắc lắc mông, lớn tiếng nói: “Đánh ta đi, đánh ta đi này...”

“Đừng có khiêu khích!”

Ngô Vũ Đình nhìn thấy một màn này trên trán nhất thời nổi lên một đường đen.

Thằng khốn này, thời điểm này mà lại khiêu khích thiên uy!

Ngươi vốn cũng đã đủ nguy hiểm rồi có biết không, sao lại...

Nếu không phải tiểu tử này đang độ kiếp, Ngô Vũ Đình sẽ nhất định tiến lên đánh hắn một trận, hay là mười trận, trăm trận!

Tìm đường chết thì cũng không làm như ngươi đâu!

Biết hay không vậy?

Trên bầu trời, theo tiếng kêu gào khiêu khích của Tả Tiểu Đa, đám mây lốc xoáy đang ở chính giữa đột nhiên ngừng xoay tròn, ngay lập tức, một tia sét trắng mỏng manh bổ thẳng xuống dưới!

Đối mặt với sơ kiếp trước mắt, Tả Tiểu Đa vẻ mặt phóng khoáng, an nhiên bất động, mũ giáp Liệt Hỏa Đại Vu trên đỉnh đầu dĩ nhiên tự động tự giác gánh vác một trận lôi kiếp này.

Mũ giáp Liệt Hỏa Đại Vu trên đầu vốn dĩ nếu không mang tính chất đặc thù, cùng hợp nhất với Tả Tiểu Đa, lôi kiếp sơ kiếp tuy rằng uy thế không tầm thường, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là lôi kiếp đầu tiên, sức mạnh hữu hạn.

Bình Luận (0)
Comment