Nếu mà ứng phó lôi kiếp này cần phí quá nhiều sức lực, thậm chí là khí lực, mấy lôi kiếp sau đó cũng không cần độ nữa, chờ chết là vừa.
Mượn lực của mũ giáp Liệt Hỏa Đại Vu, ngăn chặn lôi kiếp sơ kiếp, dư âm của lực lượng mạnh mẽ tràn ra tứ phía.
Tả Tiểu Đa lại cảm nhận được một sức mạnh không thể giải thích được, dũng mãnh xông vào trong cơ thể mình, dung hợp làm một với nguyên hỏa chân nguyên trong cơ thể.
Sức mạnh này không phải là nguyên bản vốn có, cũng không phải sức mạnh phản hồi từ mũ giáp Liệt Hỏa Đại Vu, mà là một loại cảm giác rất mỏng manh nhưng mà rất rõ ràng, bên trong hàm chứa một phần cảm giác độc đáo của Đạo uẩn...
Vào lúc này Tả Tiểu Đa cảm thấy rõ rành lợi ích phi thường của việc bản thân là thế hệ thứ hai của đỉnh cấp tu, nhờ có mũ giáp của Liệt Hỏa Đại Vu, hoàn toàn không cảm nhận được một chút chấn động nào, một chút vết thương cũng không, căn bản là hoàn toàn nhận ưu đãi trọn vẹn nhất.
Đây... đây mới là cách chính xác để độ thiên kiếp!
Sảng khoái!
Thoải mái!
Thoải mái!
“Nếu mà như thế, hãy để cho ưu đãi càng mạnh hơn đi!”
“Để cho thiên kiếp tới mãnh liệt hơn đi! Thiên kiếp cũng chỉ là như vậy thôi sao?”
Tả Tiểu Đa điên cuồng cười ha ha, cười đến nỗi rất giống tên ngốc, quá là liều lĩnh!
“Đừng khiêu khích!”
Tả Trường Lộ cũng giống như Ngô Vũ Đình, cũng xuất hiện một vệt đen trên trán.
Tên khốn này thật sự là không biết sống chết mà...
Dưới thiên kiếp nhãn, Tả Tiểu Đa đứng sừng sững không hề sợ hãi, cười ha ha, tràn đầy khí thế, ở chỗ cao nhất trên đỉnh núi, lưng vẫn thẳng, không nhúc nhích, tay áo tung bay, yên lặng chờ đợi sự công kích của thiên kiếp.
Đây là lần đầu tiên cuộc đời Tả Tiểu Đa trải qua thiên kiếp, với vô số tài nguyên vật tư tự thân, nhìn hắn mà nói, thiên kiếp hoàn toàn không có gì đáng sợ, cũng chỉ là đơn thuần là tích lũy quà tặng ưu đãi mà thôi!
Ta thân là cao thủ ưu tú nhất thế hệ thứ hai của đỉnh cấp tu, cuộc đời này chỉ cần nằm cũng thắng!
Thế cho nên, hắn đã gấp gáp mong đợi thiên kiếp bắt đầu...
Sau đó, một trận lại một trận lôi kiếp từ những kiếp nhãn khác nhau trong không trung rơi xuống, nhằm vào đầu, nhằm vào người của Tả Tiểu Đa...
Tả Tiểu Đa bày ra tư thế cực kỳ ngạo mạn, sừng sững bất động, dáng vẻ ngông cuồng, không ai bì nổi, không xem ai ra gì.
Hừ, Đạo uẩn từ trong xương hắn đang cẩn thận gặm nhấm, tuy mingr manh nhưng lại rõ ràng kia, nên làm cái gì khi nào, Tả Tiểu Đa vẫn nhận thức tương đối rõ ràng!
Lệ Trường Thiên ở chỗ xa rống to: “Tên tiểu tử ngươi, mẹ nó thế mà lại trốn đi! Tốt xấu gì cũng cho lão thiên gia một chút tôn trọng chứ...”
Lời còn chưa dứt, trận lôi kiếp sơ kiếp đã qua đi.
Nhưng mà sơ kiếp kết thúc, đồng nghĩa với việc thứ kiếp sẽ càng kịch liệt hơn ập đến, ở giữa kiếp nhãn đột nhiên sáng lên, một trận lôi kiếp dày đặc ầm vang nện thẳng xuống dưới!
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình thấy thế đồng loạt trợn mắt.
Xẹt, trận thứ hai lại khốc liệt như vậy, không phải là tiến hành theo trình tự cấp bậc sao?
Cái này là không để cho người ta còn đường sống mà!
Theo như tính toán của vợ chồng Tả Trường Lộ, thế nào cũng phải đến kiếp thứ tư hoặc là kiếp thứ năm thì lôi kiếp mới mạnh như vậy chứ. Hiện tại mới là thứ kiếp, muốn mạng người sao?
Nhất thời, cảm giác lo lắng trong lòng càng sâu thêm.
Thiên kiếp của Tả Tiểu Đa không giống như người khác, người bình thường chỉ cần vượt qua được một lần, lập tức lướt qua giới hạn nhân thiên, du ngoạn sơn thuỷ Phi Thiên chi cảnh, nhưng mà hoàn mỹ đột phá của Tả Tiểu Đa này, cần vượt qua ròng rã liên tục mười lần lôi kiếp...
So sánh hai bên, hoàn toàn không thể so sánh nổi!
Chưa nói chuyện gì khác, chỉ nói về hủy diệt chi lôi cuối cùng, người bình thường có thể sống sót qua một đợt là xong việc, nhưng còn Tả Tiểu Đa lại phải cần sống sót qua chín lần hủy diệt lôi kiếp, mà mỗi bậc lại ngày càng hung ác hơn càng dữ dằn hơn!
Cứ tính toán như vậy, đơn thuần chỉ là suy nghĩ một chút, Ngô Vũ Đình cảm thấy được bản thân mình hít thở không thông...
Đa Đa Cẩu của ta... Tiểu tử này làm, tại sao lại đáng thương như vậy...
Đáng thương nhất là tên khốn này vẫn chưa biết gì, sự đắc ý nhất thời của hắn đã dẫn đến việc khiêu khích thế kia…
Ngươi vĩnh viễn không biết ngươi đang khiêu khích cái gì đâu!
Đến lúc ngươi biết rồi, ngươi sẽ vô cùng hối hận đó... con trai à!
Tiểu Cẩu Đát không biết sống chết này, ta thật muốn xông lên đánh chết ngươi...
Đùng đùng ầm ầm...
Lôi kiếp lần thứ hai ầm ầm giáng xuống!
Tả Tiểu Đa ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nghênh đón, giống như lần trước!
Nhưng mà lần này, cùng với một tiếng nổ ầm vang, Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy trên đầu giống như bị Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy đập một cái, một cơn choáng váng từ sâu trong linh hồn dâng lên, chịu không nổi lắc lắc đầu.
Sức lực mạnh mẽ xuyên qua đỉnh đầu, điên cuồng lao xuống.
Răng rắc một tiếng.
Dưới chân, một đôi giày làm từ da yêu thú cấp bậc thiên vương thật sự đã bị xé nát.
Mà trên đỉnh đầu, mũ giáp Liệt Hỏa Đại Vu lần trước dùng sức mạnh bản thân mà qua được sơ kiếp, hoàn toàn không tổn hao gì, vậy mà giờ đã thành một mảnh cháy đen!
Nếu mà mũ giáp có linh tính, hẳn là giờ phút này tức giận nguyền rủa.
Lão tử là trâu bò, với sức lực phòng ngự vững chắc, nhưng mà không thể vừa đứng lên đã bị đánh một cách ngu ngốc như vậy chứ.
Mẹ nó cái thiên kiếp này!
Từ xưa đến nay chưa từng gặp ai đang chịu thiên kiếp mà còn khiêu khích như vậy, hôm nay thật sự là mở mang tầm mắt, những lời này ai cũng thích hợp nói ra, ngay cả Tả Trường Lộ hay là Ngô Vũ Đình...
“Thật là vớ vẩn!”
Tả Tiểu Đa nhìn thấy tình huống có gì đó không ổn, cảm thấy bắt đầu sởn tóc gáy.
Lần phát động này... có gì đó không thích hợp!
Trên đường đến đây, Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đã lặp đi lặp lại nhiều lần, không hề mệt mỏi mà giải thích cho hắn nghe về mức độ nghiêm trọng của thiên kiếp.
Chỉ tiếc Tả Tiểu Đa tuy rằng đã đề phòng nhiều hơn một phần, nhưng vẫn không đủ coi trọng, hơn nữa trong trận sơ kiếp, Liệt Hỏa Đại Vu biểu hiện mạnh mẽ như vậy...
Mà tiếng sấm lần này, lại lập tức làm cho hắn tỉnh táo lại nhiều.
Điều này so với nhân sinh nằm thắng mà ta mong muốn có phần chênh lệch, có vẻ đứng gần như vậy đánh không được, phải thêm một bước hành động mới được…