Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2318 - Chương 2316: Mệnh Hồn Chỉ Dẫn (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2316: Mệnh hồn chỉ dẫn (2)

Trong lúc một kích mạnh nhất của đối phương không thành công mà quay trở về, phe ta tấn công hàng loạt, đối đầu trực tiếp, thừa thắng xông lên.

Chúc Dung chân hỏa đột nhiên mở rộng, lúc này đại chuỳ tăng thêm âm dương luân hồi chi lực của Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu, lấy khí thế chưa từng có mà liên tiếp đánh tới.

Cùng lúc đó, Tinh Không Bất Diệt Thạch Lục Mang Tinh ẩn hiện trước đây cũng xuyên qua Chúc Dung chân hỏa!

Hào quang lập loè, đi đến Tham Lang!

Triển khai toàn bộ hoả lực thực sự!

Đối mặt với biến đổi tai hoạ vào nách ai lớn như vậy, Tham Lang Tinh Quân đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị Chúc Dung chân hỏa bay vào người. Tuy rằng ứng biến thần tốc, vừa dính đã lui, nhưng vẫn khó tránh khỏi tổn thất một cái đầu hai cái cánh tay. Đau đớn muốn chết khiến chiến lực giảm mạnh.

Phải biết lực lượng hiện tại của hắn chỉ giới hạn ở tinh quang nguyên lực, không phải là bản mạng yêu lực, nên không thể đủ để hắn ngay lập tức khôi phục.

Lần giảm mạnh này gần như mất đi một phần ba lực lượng, mà nỗi đau của thần thức khi bị đốt cháy vẫn còn chưa hết, làm hắn không thể chịu đựng được.

Trong khi lảo đảo lui về phía sau, đại chuỳ của đối phương đuổi theo không kịp thở. Lần thứ hai tiếp xúc, hắn kinh ngạc phát hiện lực lượng của đối phương dường như đã tăng lên gấp đôi so với ban đầu và còn không ngừng!

Bản thân yếu đi, đối phương lại mạnh lên?

Vốn là bên này giảm bên kia tăng, hiện tại khí thế mạnh yếu càng hiện càng chênh lệch xa, Tham Lang Tinh Quân vừa mới tiếp xúc đã không đứng vững được thân mình, lảo đảo lui về sau.

Nhưng Tả Tiểu Đa run tay một cái, theo Tham Lang Tinh Quân lui về phía sau, hai thanh đại chuỳ rời khỏi tay, truy kích tới.

Biến tấu này càng vượt qua đoán trước của Tham Lang Tinh Quân!

Hắn làm sao có thể nghĩ tới đối phương sẽ coi đại chuỳ nặng như vậy, lớn như vậy như Lưu Tinh Chùy mà dùng? !

Còn không để hắn nghĩ lại thì đã sớm bị một chuỳ trong đó hung hăng nện vào bả vai. Hàng Ma Xử nhất thời tuột tay mà bay ra, hóa thành mảnh vụn tinh quang, không bao giờ tồn tại.

Bả vai do chuỳ đập phải tan thành mảnh vỡ không chút phản kháng, Tham Lang Tinh Quân còn đang liều mạng né tránh lui về phía sau. Thật may là hai thanh đại chuỳ bay đến truy kích không ngừng, thình lình lại sinh ra biến cố, lại có một mảnh ngân quang lập loè…

Mục tiêu trọng điểm bị đánh úp —— hai con mắt tức khắc bị đâm vào mười mấy cây Ngưu Mao Châm, hơn nữa sau khi Ngưu Mao Châm đâm vào, chúng phát nổ ngay lập tức, tuyệt không cho Tham Lang Tinh Quân có bất cứ cơ hội gì để cứu vãn…

“A…”

Tham Lang Tinh Quân kêu to một tiếng, thảm thiết rống to: “Ám khí…”

Lời còn chưa dứt, ba viên Tinh Không Bất Diệt Thạch Lục Mang Quang đã xếp thành hình tam giác, chui thẳng vào ngực của hắn, ngay giữa chỗ yếu hại!

Trong nháy mắt, tinh quang lần thứ hai ầm ầm bạo tán, một bóng người hoàn toàn do tinh quang xây dựng, đột nhiên thoát ly thân thể Mộng Trầm Thiên, lấy một cỗ trạng thái hư ảo bay ra vài trăm mét.

Ở giữa sân, thân hình Mộng Trầm Thiên đã thương tích đầy mình rách nát bất kham, giống như một cái bao tải rách rơi trên mặt đất.

Vết thương của Mộng Trầm Thiên nặng vô cùng nhưng vẫn không chết. Hai mắt của hắn dưới tình huống bị đâm bất ngờ bởi Ngưu Mao Châm, mù một con, còn một con, gắt gao nhìn chằm chằm Tả Tiểu Đa, thở hổn hển kịch liệt, dường như muốn nói cái gì…

Nhưng Tả Tiểu Đa làm sao lo lắng hắn, thân mình như bay mà nhằm về phía Tham Lang Tinh Quân!

Muốn chạy?

Điểm khí vận của ta còn chưa tăng lên, ngươi chạy cái gì?

Trừ ma đến cùng, sao lại để ngươi có bất kỳ cơ hội để chạy thoát được!

Hai thanh đại chuỳ kia, nhìn như rời tay ngự không, nhưng thật ra là đang được vận chuyển bởi Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu, vẫn duy trì lực còn lại của Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy, còn có thêm hai âm dương chi lực nhỏ, gió luân hồi nhất thời trở nên kích động!

Lực lượng hắc bạch tự nhiên mà hình thành ra m Dương Ngư, điên cuồng đánh tới, ý định giết chết rất rõ ràng…

Tham Lang Tinh Quân nhịn xuống thống khổ, quát lớn: “Chậm đã!”

Tả Tiểu Đa làm như không nghe thấy, ba chùy ầm ầm liên tiếp, không để lại lối thoát.

“Chậm đã… Ta có thể lưu lại, lấy hồn phách chi lực chỉ đạo ngươi tu luyện… Ngươi hẳn là biết làm như vậy là hoàn toàn không có uy hiếp…” Tham Lang Tinh Quân lớn tiếng nói.

“Ầm ầm ầm…”

Trả lời hắn vẫn như cũ là đại chuỳ như bạo vũ cuồng phong đánh xuống!

Đối với Tả Tiểu Đa, dụ hoặc ích lợi gì đó đều kém điểm khí vận.

Huống chi ý nghĩ thật sự của Tham Lang Tinh Quân, Tả Tiểu Đa nhìn thấy rõ ràng: Chờ Yêu tộc các ngươi trở về, khi đó ngươi sẽ dễ nói chuyện giống như bây giờ không?

Thật đến lúc đó ngươi tùy thời đều có thể trở lại bản thể, nghiền áp ta dễ dàng giống như nghiền áp một con rệp vậy, đúng không?

Nếu ta tin chuyện ma quỷ của ngươi… Vậy ta chẳng phải sẽ ngu hơn cả ngươi sao?

Đối với những chuyện này, Tả Tiểu Đa luôn suy nghĩ rất thấu đáo, đương nhiên sẽ không tham luyến tiện nghi nhất thời, để lại hiểm hoạ!

Trong hư ảnh Tinh quang, Tham Lang Tinh Quân ngay từ đầu còn đang xin tha, sau đó thấy khẩn cầu không có kết quả thì ngược lại điên cuồng cười ha hả. Đột nhiên tất cả tinh quang tan vỡ, một âm thanh mơ hồ vang lên.

“Mệnh hồn chỉ dẫn, giết thân ta; đời đời kiếp kiếp, thù này không mất!”

Một đạo tinh quang hư ảo như có như không bay thẳng vào mi tâm của Tả Tiểu Đa.

Tả Tiểu Đa nhìn thấy thế công không hiểu rõ đột kích, tuần tự dùng Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy và Chúc Dung chân hỏa để thử cản lại, nhưng không ngăn được.

Tinh quang kia thẳng tắp xuyên thấu, tiến vào mi tâm, nhưng lúc sau lại không có cảm giác gì.

Ngay sau đó, phịch một tiếng, trong nháy mắt tinh quang nổ tan, thân hình tinh quang của Tham Lang Tinh Quân cứ như vậy tan thành mây khói, không còn trên đời!

Bảy trăm khí vận điểm như mưa to đúng hẹn mà đến.

Tả Tiểu Đa cười lớn, kéo theo cây đại chùy quay trở về.

Vẫn còn hai điểm khí vận chưa đến, Mộng Trầm Thiên.

Tên này vậy mà còn chưa chết, cái mạng này quả nhiên cứng cỏi.

Đến trước mặt Mộng Trầm Thiên, Mộng Trầm Thiên bây giờ hơi thở đã thoi thóp, có thể chết bất cứ lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment