Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2320 - Chương 2318: N Thù Mộng Gia Đã Tận (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2318: n thù Mộng gia đã tận (2)

Tả Tiểu Đa không muốn trả lời, nhưng sau khi suy nghĩ rồi vẫn nói: “Hôm đó nàng chết rất nhanh, nàng không phải chịu một sự đau đớn nào cả, nên hẳn nhiên cũng không kịp nói lời gì. Ta không biết nàng có hận ngươi hay không.”

Mộng Trầm Thiên run rẩy hỏi: “Lần này đến U Minh, liệu ta có còn cơ hội gặp nàng không?”

Tả Tiểu Đa hờ hững nói: “Linh hồn của nàng có hi vọng có thể đến được U Minh... nếu như trên thế giới thực sự tồn tại một nơi như U Minh. Nhưng ngươi... đã được sắp đặt sẵn là không có khả năng gặp nàng ở U Minh.”

Mộng Trầm Thiên nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Nàng vẫn còn cơ hội... là tốt rồi...”

Ánh mắt hắn không biết đang dừng lại ở chốn nào, dường như đang nhìn về cô em gái nhỏ nhắn xinh xắn như băng tuyết đang nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, ngây ngô hỏi: “Anh là anh trai của em sao? Anh thật sự là anh trai của em sao? Hóa ra em có một người anh trai...”

“Anh trai, anh đưa em đi chơi nhé?”

Đôi mắt to trong veo kia, dáng vẻ nhỏ nhắn trằng ngần ấy...

Đôi mắt của Mộng Trầm Thiên nhìn vào hư vô, gương mặt chậm rãi hiện lên đôi chút dịu dàng cùng hổ thẹn, hắn lẩm bẩm: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi...”

Hắn không ngừng nói xin lỗi, giọng nói càng ngày càng thấp.

Hắn nói mãi cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh, không còn hơi thở nữa.

Con mắt duy nhất ấy, vẫn trìu mến nhìn theo, nhìn theo một phương hướng vô định nào đó.

Một lúc sau, hai điểm khí vận từ trên trời rơi xuống.

Điều này chứng tỏ Mộng Trầm Thiên đã chết, đã thực sự chết.

Tả Tiểu Đa nhìn Tiểu Bạch A và Tiểu Hắc vội lao ra, nuốt chửng linh hồn của Mộng Trầm Thiên, cũng không hề ngăn cản…

Trong lòng hắn từ đầu đến cuối đều không có một chút thương hại.

Không có đạo lý khi ngươi làm điều ác suốt đời, lúc cuối đời chỉ nói vài câu xin lỗi là ta có thể tha cho ngươi, để ngươi mặc kiếp luân hồi... điều đó là không thể!

Ừm, có vẻ như lần giết người đầu tiên bằng Cửu Cửu Miêu Miêu chùy của ta chính là giết Mộng Trầm Ngư, chỉ có điều Cửu Cửu Miêu Miêu chùy hôm đó, vẫn chưa có sự xuất hiện của Tiểu Hắc Tiểu Bạch A, vẫn chưa có uy năng có thể tiêu diệt nguyên linh, mà với thực lực tu vi của hắn lúc đó, thực sự không thể khiến Mộng Trầm Ngư hồn tiêu phách tán, nói nàng ta vẫn còn có cơ hội đến U Minh thực ra cũng không hẳn là lời nói dối.

Vào đúng thời điểm, một khí vận chi lực trong sương mù từ từ trỗi dậy từ Mộng Trầm Thiên.

“Khí vận chi lực? !”

Tả Tiểu Đa nhìn thấy thì lập tức choáng váng, vốn dĩ hắn đã định rời đi rồi nhanh chóng chạy đến tiếp viện chỗ khác, thật không ngờ lại xảy ra một biến cố khác.

Trước đây khi giết chết bao nhiêu người như vậy nhưng có vẻ như đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống như vậy, phải chăng trên người Mộng Trầm Thiên này có thêm khí vận chi lực?

Đây gọi là gì ấy nhỉ, tại sao người khác lại không có chứ?

Tả Tiểu Đa theo bản năng tập trung xem xét, nhưng cỗ khí vận chi lực này hình như có thêm vài phần không thành thật, trong đó lấp lánh điểm xuyết từng đốm tinh quang, lại có xu hướng lan tràn vào không khí.

Hơn nữa... khi nó mới xuất hiện, hình dáng còn kỳ dị hơn, mơ hồ có hình dáng của một cổ trận...

Thứ đồ tốt như vậy cũng đã xuất hiện rồi, Tả Tiểu Đa tuyệt đối sẽ không để nó biến mất nữa!

Muốn chạy?

Tả Tiểu Đa ho một tiếng, Tiểu Long lao ra như hổ đớp sói vồ, như đã đói khát từ lâu, trực tiếp bắt lấy khí vận chi lực như hổ vồ lấy thịt như chó vồ lấy shit, chỉ sau vài cú cắn, hắn đã nuốt nó vào bụng.

Ngay lập tức cảm giác được Tiểu Long đang truyền âm: “Lão đại, thứ này dường như chỉ là demo...”

“Demo? Demo gì?”

“Đây là một bố cục, nếu thành công rồi... sẽ do một chuỗi khí vận chi lực dẫn ra tất cả khí vận, nghịch cục xung thiên, biến thành tinh trận Nam Đẩu Bắc Đẩu có lợi cho yêu khí... từ đó hình thành nên một loại... hậu quả nhỉ...”

Tả Tiểu Đa gật đầu, nói: “Thì ra là vậy, đây mới chính là trọng điểm thật sự, chả trách Tham Lang Tinh Quân lựa chọn nhập hồn vào người trong trận doanh của mình.”

Nhân quả đã rõ, Tả Tiểu Đa càng không chút do dự, chỉ vung một đòn tay đã thu hết tất cả Tinh Không Bất Diệt Thạch Lục Mang Tinh trên mặt đất, và bay lên về phía đám sương mù dày đặc ở phía bên kia, khi hắn sắp bay ra khỏi ranh giới vùng đất này thì phất nhẹ tay...

Một luồng sức mạnh mạnh mẽ bay ra, khiến thi thể không trọn vẹn của Mộng Trầm Thiên đang nằm trên mặt đất, nổ tung thành từng mảnh vụn!

Mà tại khoảnh khắc xuyên qua màn sương mù dày đặc, sương mù dày đặc phả vào mặt tựa như một giấc mộng, Tả Tiểu Đa đột nhiên dâng lên một loại cảm giác.

Ở một thời đại nào đó, hoặc giả vào một thời điểm nào đó...

Cuối cùng đã trôi qua.

Có lẽ từ nay về sau, bản thân hắn sẽ không phải là Tả Tiểu Đa năm xưa ở thành Phượng Hoàng nữa...

Ngay cả khi ý định ban đầu không thay đổi thì thời gian vẫn cứ luôn dịch chuyển, vật còn đó nhưng người đã ở nơi đâu!

Một nỗi hận thù của năm ấy, cho đến bây giờ, cuối cùng đã biến thành một ký ức đầy cát bụi.

...

Dư Mạc Ngôn đang cố gắng hết sức chiến đấu chống lại kẻ thù đáng gớm thì đột nhiên thấy một lớp sương mù dày đặc xung quanh đảo qua, Độc Cô Nhạn Nhi xông tới, không nói một lời liền gia nhập vào nhóm chiến đấu, kề vai sát cạnh với Dư Mạc Ngôn.

“Sao ngươi lại đến đúng lúc thế này?”

Dư Mạc Ngôn vui mừng khôn xiết, so với những người khác, hắn đương nhiên hy vọng Độc Cô Nhạn Nhi sẽ đến với mình, hắn cũng chỉ cố hết sức để đối phó với kẻ địch đáng gờm trước mặt, nếu Nhạn Nhi đối mặt với kẻ thù tương tự một mình, há chẳng phải nguy hiểm lắm sao?

Mà bây giờ Độc Cô Nhạn Nhi đang di chuyển theo hướng ngược lại để đến giúp sức, khiến trái tim đang treo lơ lửng của Dư Mạc Ngôn cuối cùng có thể yên tâm thả lỏng!

“Chính Tả lão đại đã cứu ta, nếu không bây giờ ngươi thực sự không thấy được ta nữa đâu...”

Độc Cô Nhạn Nhi mở to mắt giải thích.

“Tả lão đại thực sự rất đáng tin cậy.” Dư Mạc Ngôn chân thành nói.

“Lúc trước ta đã gặp phải Thiên Cơ Tinh Quân, chỗ ngươi là ai vậy?” Độc Cô Nhạn Nhi vừa chiến đấu vừa hỏi.

Bình Luận (0)
Comment