Với thực lực tu vi của hai người, một mình tất nhiên không phải là đối thủ của đối phương, nhưng khi hai người liên thủ lại có thể dễ dàng lật ngược thế cờ, lại dựa vào sự ăn ý lâu năm giữa hai người, lại có đồng tâm pháp môn sắc xảo, tạo nên một thế áp chế ngược với kẻ địch trước mặt.
Vừa chiến đấu vừa nói chuyện nhưng không hề làm chậm trễ bất cứ thứ gì, ngược lại còn làm tăng áp lực tâm lý với đối phương.
“Đối thủ của ta là Văn Khúc Thiên Quyền.” Dư Mạc Ngôn nói: “Vị này thực lực vô cùng mạnh, nhất định không được xem thường.”
“Ta hiểu.”
Độc Cô Nhạn Nhi nói: “Trước đây ta suýt nữa phải chịu thiệt lớn trong tay những kẻ này, sao có thể không cẩn thận được.”
Văn Khúc Tinh Quân đối diện không nói một lời, dáng vẻ tinh anh tuấn tú, ung dung nhàn nhã, ngay cả trong trận chiến, hắn rõ ràng gặp bất lợi nhưng vẫn ung dung từ tốn, những lần giơ tay nhấc chân đều mang theo khí khái như đang đi dạo trong sân.
Trận chiến vẫn tiếp tục, sau khi chiến đấu khốc liệt thi triển hơn vài trăm chiêu, cục diện trận chiến vẫn chưa rõ ràng, nhưng cùng với sự xuất hiện của một luồng băng giá, khiến cho kết quả của trận chiến khốc liệt này không còn chút gì gọi là hồi hộp, Tả Tiểu Niệm bước đến như một tiên nữ giáng trần.
Văn Khúc Tinh Quân thu kiếm lùi lại, cười nhạt: “Quả nhiên kiếp số của ta đã đến rồi...”
Tuy nhiên hắn vẫn giữ một bộ dạng thoải mái, nụ cười không có chút giả tạo.
Văn Khúc Tinh Quân trên mặt vẫn là một bộ dạng bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Năm xưa lập ra kế hoạch củi cháy lửa truyền... giữ lại một vài hạt giống, hy vọng sau này có thể trở về đất tổ, tái tụ huy hoàng... Ta đã từng nói rằng thời gian thực hiện kế hoạch này quá dài, trải qua nhiều năm tháng, tiềm ẩn nhiều rủi ro, dù có suôn sẻ đến mấy cũng không thể tránh khỏi sức lực không đủ, một khi đã tàn thì sẽ rất khó có thể trở lại, càng khiến bên kia càng ngày càng yếu... mười lăm vị huynh đệ, chỉ e vì điều này mà sẽ không có chỗ đứng ở trên thiên đình.”
“Khi đó, đại ca của ta ôm ước muốn đạt được thành tựu phi thường, một lòng cố chấp nhất định phải an bài như vậy... Hôm nay xem ra, quả nhiên đã ứng với lời nói thẳng thắn của ta năm đó, một lời thành sấm.”
“Đây không phải là cơ hội của trời Nam đất Bắc, mà là tai họa Nam Đẩu, mối nguy Bắc Đẩu.”
Tả Tiểu Niệm cầm lấy thanh trường kiếm: “Văn Khúc Tinh Quân, Tả Tiểu Niệm là cố ý đến xin chỉ giáo.”
Văn Khúc Tinh Quân cười lớn.
Nói: “Ba người các ngươi liên thủ, đời ta bất hạnh chết là cái chắc. Không cần nói mấy lời xin thỉnh giáo làm gì, khiến ta như được dát vàng lên mặt vậy.”
Tả Tiểu Niệm khẽ cau mày: “Tinh Quân muốn thế nào?
“Nếu đã xác định chỉ có kết cục một con đường chết, Văn Khúc Tinh làm sao có thể chết với bộ dạng máu thịt toàn thân như một kẻ phàm tục được, chẳng phải là không xứng với hai chữ 'Văn Khúc' sao?”
Hắn cười lớn: “Từ nay về sau xin bỏ càn khôn, hóa thành một đám mây phiêu diêu bồng bềnh, không vì thiên đình mà cố chấp làm một kẻ cầm đao, duy chỉ có một trái tim chân thành thuần khiết!”
Còn chưa dứt lời, Văn Khúc Tinh Quân đã ngồi xếp bằng trên mặt đất, sau đó toàn thân đầy các tinh quang vây lấy, và một chiếc bóng hư ảo xuất hiện, nhưng chiếc bóng hư ảo đó ngay khoảnh khắc tiếp theo cũng biến mất không dấu vết, khí tức của Văn Khúc Tinh Quân hoàn toàn tan biến giữa trời đất.
Trên không trung chỉ còn lại có một cây bút, một cây bút rất nhỏ cỡ kim thêu nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Tả Tiểu Niệm vẫy vẫy tay, cây bút đã rơi vào tay nàng, đặt nó vào trong nhẫn không gian, trầm giọng nói: “Dư Mạc Ngôn, thu lấy Khí Vận Long đi, chúng ta tiếp tục đi giúp đỡ những nơi khác!”
“Được!”
Con người bị nhập hồn kia nằm trên đất hôn mê bất tỉnh, Tả Tiểu Niệm không hề chú ý đến.
Người ta nói rằng, Văn Khúc Tinh Quân đã tự mình thoát ly, người bị hập hồn đó có thể nói là may mắn lớn, nếu có thể tỉnh lại an toàn, không chỉ đầu óc trở lại bình thường mà còn có được những mảnh ký ức còn sót lại của Văn Khúc Tinh Quân khi nhập hồn vào đó, tuy chỉ là những mảnh kí ức vụn vặt ngắn ngủi những vẫn là một món hời rất lớn.
Nhưng Dư Mạc Ngôn không buông tha cho hắn, sau khi thu thập Khí Vận Long, cũng thuận tay nhấc kiếm đem người kia chém thành hai nửa.
Điều mà Dư Mạc Ngôn ghét nhất trong cuộc đời chính là kẻ phản bội.
Mà người này rõ ràng là học trò của Cao Võ Tổ Long, hơn nữa còn là con nhà đại gia nhưng lại bị yêu tộc nhập hồn, nếu trong lòng không có tạp niệm sao có thể thành ra như thế?
Vì vậy Dư Mạc Ngôn không chút nhân nhượng, một kiếm giải quyết.
“Đi thôi.”
...
Một nơi khác.
Lý Trường Minh và Vạn Lý Tú- người chạy đến giúp đỡ đang liên thủ để chống lại một Tinh Quân khác, dần dần từ thế cân bằng chuyển lên chiếm lấy thế thượng phong, Băng Xung và Chiến Tuyết Quân nhanh chóng bắt tay giết địch.
Bốn người này hợp lực, đặc biệt là sức chiến đấu tăng vọt chưa từng có của Chiến Tuyết Quân, sức một người cơ hồ cũng gần như đủ để đánh bại một vị Tinh Quân, trận chiến này chẳng dùng đến bao nhiêu thời gian là đã có thể kết thúc chiến đấu, coi như trong mô hình Thiên Đạo lần này đây là trận hiếm thấy mà hai chị em Tả Tiểu Niệm không cần phải tham chiến.
Sau đó bốn người phân thành ba ngã, tách nhau ra chi viện.
Mà vị Tinh Quân đã bị giết bởi nhóm Lý Thành Minh Vạn Lý Tú chính là chủ nhân của Cung Nam Đẩu Thiên Tương Ti Lộc Tinh Quân.
So với các vị Tinh Quân là chúa sát phạt như Phá Quân hay Tham Lang, vị Thiên Tương Tinh Quân này có sức chiến đấu không khỏi có chút yếu hơn một bậc, hơn nữa vừa rồi khi mới xuống gặp phải Lý Trường Minh, trong lòng còn có thêm vài phần kinh ngạc.
Cậu thiếu niên Tinh Hồn đối diện tuổi còn trẻ đã có tu vi cao như vậy, quả là một chuyện hiếm có, nhưng hắn vẫn có thể trấn áp được, thực chiến cũng đã chứng minh phán đoán của Ti Lộc Tinh Quân, mặc dù Lý Trường Minh đã cũng đạt đến đỉnh cao Phi Thiên và thêm vào vài lần áp súc chân nguyên, nhưng gặp phải Ti Lộc Tinh Quân, một kẻ địch khó khăn cấp số Hợp Đạo, miễn cưỡng đối phó một chốc thì vẫn ổn, nhưng nếu đánh về lâu về dài kết quả thua trận là khỏi phải nghi ngờ.