Chẳng lẽ thật sự chỉ có mấy đứa nhóc biết khóc thì mới được ăn kẹo, bây giờ ông đây khóc nè, liệu có còn kịp không?
“Cheng cheng cheng... Keng keng keng...”
Oa Hoàng Kiếm tức nổ bụng, bay đi bay về trên không trung. Vù vù vù bay tới bay lui, ông đây không phục!
Ta cũng muốn có!
Ta!
Dựa vào cái gì không cho ta!
Cho hết tất cả mọi người rồi, vì sao lại không cho ta!
Nhưng mà cho dù nó có bay tới bay lui thì Tạo Hóa Bàn cũng không trở ra nữa...
Mặc dù Tạo Hóa Bàn đã cho chút lợi ích, nhưng đối với đám ranh con Tiểu Tiểu mà nói thì vẫn chưa được!
Vừa mới bắt đầu thôi, ngươi nuốt hết rồi chỉ cho bọn ta chút xíu vậy hả?
Sức lao động của người ta không có rẻ như vậy đâu!
Thế là vẫn giậm chân gào khóc...
...
Tại đó còn có một người khác cũng đang ngây người như phỗng, chính là hư ảnh cô gái kia.
Đại năng Thượng Cổ chỉ còn lại nguyên thần này, nhìn thấy cảnh này thì trực tiếp trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, thậm chí còn vượt ra khỏi giới hạn hốc mắt, treo trước mặt mình điên cuồng nhảy múa!
Phần kinh ngạc đột nhiên xuất hiện này đã đến tình trạng sắp khiến bản thân chấn động đến mức hồn phi phách tán...
Ba chữ kia cứ đi dạo trong đầu, không phải là không muốn sợ hãi kêu lên, mà là đã bị sợ hãi đến mức không thể kêu lên được!
“Tạo Hóa Bàn!”
“Vậy mà lại là Tạo Hóa Bàn? !”
“Ông trời à... Sư tôn, sư tôn ơi, hôm nay đệ tử chân chính gặp được việc đời, mở rộng tầm mắt! Ta vậy mà gặp được Tạo Hóa Bàn đó...”
“Là Tạo Hóa Bàn mà Đạo Tổ đều không thể tập hợp hoàn toàn được...”
“Tạo Hóa Bàn lúc này rơi vào trong tay của tên nhóc con trước mắt này mặc dù vẫn không hoàn chỉnh, nhưng có vẻ như đã có đại bộ phận rồi, có hình dáng cơ bản rồi!”
Hư ảnh cô gái yếu ớt lảo đảo một chút.
May mà hiện tại ta chỉ là nguyên thần... Nếu như thân xác vẫn còn, chỉ sợ hiện tại cũng đã kinh hãi đến mức chỉ còn lại nguyên thần rồi...
Đừng nói kinh hãi không thể chết người, đó chẳng qua là vì chưa đủ kinh hãi mà thôi!...
...
Bên kia, Tam Túc Kim Ô và Tiểu Tiểu vẫn đang giậm chân khóc sau khi Tạo Hóa Bàn hoàn toàn nuốt chửng Công Đức Kim Liên, sau khi luồng áng sáng xanh kia hòa nhập với thần hồn... Trong nháy mắt...
Sau đó lập tức dừng khóc nữa một cách khó hiểu.
Sau đó nữa, lại ngồi ở chỗ đó giống như là một con vịt ngốc, giống như nhớ ra cái gì đó, trong ánh mắt rải rác mê mang...
Hơn nữa vẫn cứ mê mang như vậy...
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm khuyên nhủ hết lời, hứa hẹn cho rất nhiều đồ tốt mới khiến cho mấy đồ vật nhỏ này ngừng giậm chân nghỉ khóc rống, mỗi một đứa đều oan ức đứng lên, ai làm việc nấy dụi dụi đôi mắt đã khóc sướt mướt...
Cuối cùng cũng yên tĩnh...
Dỗ con thật mệt mỏi mà...
Tả Tiểu Đa cảm thán trong lòng, sau đó lại cầm một cái nhẫn trữ vật trên mặt đất lên, ừm, đây cũng là Oa Hoàng Kiếm cố ý để lại cho hắn, nhẫn không gian của Muỗi Đạo Nhân, dù sao thì mấy món đồ chơi này đám bọn hắn muốn dùng cũng không thể dùng được.
Tả Tiểu Đa tiện tay mở ra xem thử, lập tức kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Hư ảnh cô gái ở chỗ này lại cũng đã đoán được trước, mỉm cười.
Tả Tiểu Niệm thò đầu xem thử cũng không nhịn được trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, kinh ngạc nói: “Nhiều quá! Thật nhiều đồ tốt!”
Xuất thân của Muỗi Đạo Nhân này có phần hơi hùng hậu nhỉ!
Không phải vợ chồng Tả Tiểu Đa chưa thấy qua việc đời, hoặc là chưa thấy qua đồ tốt, rất nhiều rất nhiều đồ tốt, phải biết đại lục Ma Tộc trở về, hơn bốn mươi phần trăm tài nguyên siêu ưu của Ba đại lục đều được các nhà đại lão đưa vào Diệt Không Tháp bên này, bản thân Tả Tiểu Đa hiện nay ngang nhiên xưng nhận một câu là gia đình giàu nhất Ba đại lục thì cũng sẽ không có chút quá đáng nào!
Nhưng lúc này nhìn thấy thu thập của Muỗi Đạo Nhân, rất nhiều pháp bảo kia, đủ loại linh tài, đủ loại binh khí, linh dược nhiều như nước, còn có rất nhiều đồ tốt không biết là gì... Quả thực là rất nhiều, cứ chất đống hết ngọn núi này đến ngọn núi khác như vậy!
Cho dù dùng trình độ thổ hào trước mắt của Tả Tiểu Đa, nhìn thấy đồ vật trong nhẫn cũng cảm thấy tâm trạng bất ổn.
Rất nhiều!
Thật sự đúng là rất rất nhiều!
Đối với thần giữ của như Tả Tiểu Đa, và một thần giữ của khác bị Tả Tiểu Đa làm hư là Tả Tiểu Niệm mà nói, Công Đức Kim Liên gì gì đấy... Căn bản cũng không thấy lợi ích nào, ngược lại đống thiên tài địa bảo chất thành đống này, tài nguyên siêu ưu, khiến cho đôi vợ chồng trực tiếp cảm thấy hạnh phúc đến nổ tung...
“Giàu to rồi, lần này thật sự giàu to rồi, trong nháy mắt đã giàu đến không thể giàu hơn nữa...” Hai mắt Tả Tiểu Đa đều đang xoay vòng, ngón tay run rẩy như động kinh...
“Phúc phận của tiểu hữu, quả nhiên là được trời ưu ái.”
Giọng nói của hư ảnh cô gái tràn đầy ý vị thổn thức.
Là lão tiền bối đến từ viễn cổ hồng hoang, nhưng cô gái biết rất rõ thủ đoạn thần thông của Muỗi Đạo Nhân, cũng chỉ có nàng mới biết, thật sự muốn bắt được chân thân của Muỗi Đạo Nhân là chuyện khó khăn đến mức nào.
Cho dù là Thánh Nhân chi tôn ra tay thì cũng chưa chắc dám nói chắc chắn sẽ bắt được bản thể của nó.
Hung thú Thượng Cổ như này thì làm gì có con nào là không có nhiều cách bảo vệ sinh mệnh?
Làm gì dễ dàng bắt được bản thể như vậy chứ?
Nhưng tên nhóc con trước mắt này lại dùng phương thức gần như là đánh bậy đánh bạ, cứ thế giết chết Muỗi Đạo Nhân...
Muỗi Đạo Nhân chết có thể nói mơ mơ hồ hồ, vô duyên vô cớ, không được rõ ràng!
Thậm chí đến lúc chết cũng không biết được đối thủ của hắn rốt cuộc là ai!
Thậm chí đến cả người giết chết Muỗi Đạo Nhân cũng chưa chắc thật sự hiểu rõ, rốt cuộc đã giết chết nhân vật như thế nào.
Bây giờ đến cả nhẫn không gian cũng đã rơi vào trong tay kẻ địch.
Công Đức Kim Liên đã luyện hóa mấy trăm nghìn năm cũng không có thành quả gì, cũng đã làm áo cưới cho người ta.
“Ý trời... Đây chính là ý trời... Một khi nhân quả phản phệ, tất cả đều là báo ứng!”
Nhìn thấy kẻ thù từ mấy trăm nghìn năm, dây dưa hơn nửa cuộc đời cứ chết như vậy ở trước mặt mình, thần sắc của cô gái dần dần xuất hiện mấy phần mờ mịt.
Cứ như vậy... Thật sự đã chết rồi sao?