Thân tử đạo tiêu rồi?
Tên muỗi này, đời này vất vả cực nhọc, cuối cùng là vì cái gì? Vất vả vì ai bận bịu vì ai? !
Cả đời tàn sát bừa bãi cả thiên hạ, bây giờ đã chết một cách lặng lẽ như vậy.
“Không biết có nên hỏi hay không, tiền bối và tên Muỗi đen cánh đỏ này... Cuối cùng là có duyên phận thế nào? Lại là hai hồn cùng tồn tại trong một thân xác, gần như cũng không phải chỉ đơn giản là một cơ thể chứa hai linh hồn như vậy nhỉ?”
Trong đôi mắt của Tả Tiểu Đa tràn đầy kinh ngạc nói.
Hư ảnh cô gái có chút bất lực lắc đầu cười khổ: “Ta biết tên nhóc con ngươi tất nhiên là muốn hỏi về vấn đề này, tin là vấn đề này ngươi không hiểu rõ, dù như nào cũng là sẽ không yên tâm nhỉ?”
“Đâu có đâu có, tiền bối đã ngăn cản Muỗi Đạo Nhân tự bạo, đã là lập trường rõ ràng, sao ta lại có ý hoài nghi tiền bối được chứ?” Tả Tiểu Đa nói ngọt như mật.
“Có quỷ mới tin ngươi.”
Cô gái bĩu môi, lập tức ngẩng đầu lên, buồn bã nói: “Lúc trước, ta và Muỗi Đạo Nhân đều thuộc về đại yêu hồng hoang, thuộc hung thú. Xuất thân của ta có lẽ không cứng rắn bằng Muỗi đen cánh đỏ, nhưng ân sư của ta lại tu bổ chỉnh tề nhược điểm này của ta!”
Nói đến hai chữ “n sư”, sắc mặt của hư ảnh cô gái trở nên thành kính, hành lễ với hư không.
“Lần kia cũng là lần bắt đầu lượng kiếp, thân thể ta nhiễm phải hồng trần, bị người khác chế trụ, khống chế nguyên thần, vốn nên tận quy Tây Phương giống như đám bạn đồng môn. Nhưng Muỗi đen cánh đỏ này thừa cơ mà vào, nuốt chửng thân xác của ta...”
Hư ảnh cô gái nghiến răng, nói: “Lúc đầu tu vi của Muỗi đen cánh đỏ kém hơn ta rất nhiều, cảnh giới nguyên thần còn chênh lệch đến mức không thể tính theo lẽ thường, nếu như bần đạo không bị ngoại lực cản trở, vậy chỉ dựa vào một Muỗi đen cánh đỏ nhỏ bé lúc đó thì làm sao có thể làm gì được ta?”
“Thì ra là thế.” Tả Tiểu Đa hiểu rõ.
“Mặc dù Muỗi đen cánh đỏ đã nuốt chửng thân xác của ta dưới nhân duyên tế hội, nhưng nguyên thần của ta cũng đi theo thân xác, cùng nhau tiến vào thân thể của Muỗi đen cánh đỏ, ngược lại cho ta một chút hy vọng sống sót, thậm chí khiến ta có một tia mong muốn có cơ hội cướp lấy thân xác của hung thú này... Nhưng mà, mặc dù nội tình của hung thú này lúc đó nông cạn, nhưng căn cơ lại sâu đậm, thân là hung thú Hồng Mông như nó, trời sinh đất dưỡng, bất luận ta có thử như thế nào nhưng cuối cùng cũng không cách nào được toại nguyện.”
“Nhưng nguyên thần của ta từ đầu đến cuối đều mạnh mẽ hơn nguyên thần của con muỗi này, cho nên hắn muốn luyện hóa ta cũng là chuyện tuyệt đối không thể.”
“Bởi vì liên quan đến lượng kiếp, nguyên thần của ta từ đầu đến cuối vẫn còn có một sợi ràng buộc bị Thánh Nhân giam cầm, trước khi hung thú này chết, cho dù ta có muốn thì vẫn không cách nào thoát ra được.”
“Cứ một mực dây dưa như vậy, lúc vừa bắt đầu thì hai nguyên thần còn thường xuyên tranh đấu; Càng về sau thì ta càng biết rõ không có hy vọng thoát khỏi nên cứ mặc kệ hắn; Chỉ là khi hắn lĩnh hội đại đạo, hoặc là gần như đột phá thì mới ra ngoài quấy rối làm loạn.”
“Trên ý nghĩa chặt chẽ mà nói, đã nhiều năm như vậy rồi, cấp số tiến cảnh tu vi của con muỗi này... Thật ra cũng tương đối có hạn, hắn vẫn luôn không dám tùy tiện đột phá cảnh giới, bởi vì một khi đột phá sẽ lập tức dẫn đến động chạm thiên kiếp đột kích, mà ở dưới thiên kiếp, nếu như ta quấy rối hắn thì hắn chỉ có một kết cục hóa thành tro bụi, chỉ khi tu vi của hắn đi đến mức không thể không đột phá, cho dù có thiên kiếp đột kích cũng không làm gì được nó thì mới có thể tiến hành đột phá...”
Hư ảnh cô gái thản nhiên nói: “Cứ một mực kéo dài cho đến giờ này ngày này như vậy... cuối cũng để cho ta đợi được cơ hội này; Bị thương nặng cạn kiệt sức lực, đến bước đường cùng, chỉ còn lại con đường tự bạo, sao bổn tọa có thể để nó đã đến bước đường cùng tự bạo được chứ? Như thế chẳng phải là khiến cho bổn tọa cùng nổ chết hay sao...”
“Thì ra là thế.”
Bốn chữ này, hôm nay không biết Tả Tiểu Đa đã nói hết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không nhịn được trong lòng có mười phần hướng tới những bí mật thượng cổ này.
Người bình thường có kẻ địch đối đầu, sau thời gian mấy năm hoặc thời gian mấy chục năm... Chính là bản thân không chết thì kẻ địch cũng đã chết.
Cho dù là người tu luyện nhập đạo, nhiều nhất cũng là mấy trăm năm, đều có thể chấm dứt...
Nhưng nhìn thử Thượng Cổ đại năng người ta kìa.
Không thể không phục.
Một đoạn ân oán, một lớp nhân quả, kéo dài mấy trăm nghìn năm, mấy triệu năm cũng chưa có kết thúc.
Mãi cho đến khi đừng nói người thời nay nhớ được bọn hắn, ngay cả thế giới mà bọn hắn sống lúc trước cũng đã không thể nhớ rõ, bọn hắn vẫn còn vướng mắc ân oán, trong cuộc tranh chiến không chết không thôi...
Phần nghị lực này, phần tâm tính này...
Thật sự khiến ta có chút lòng cười trên nỗi đau của người khác...
“Đúng rồi, trong đống vật thu được của Muỗi Đạo Nhân này... Có thể có vật tùy thân của tiền bối năm đó không?” Tả Tiểu Niệm hỏi.
Hư ảnh cô gái mỉm cười, có chút yêu mến nhìn Tả Tiểu Niệm, nói: “Đứa trẻ ngươi cũng thật khéo léo, lại muốn dùng cách này để điều tra lai lịch của ta, tiếc là... Lúc đó bỏ mình, vật tùy thân của ta đã sớm bị Tây Phương Giáo lấy đi rồi... Thực lực của hắn khi xưa không đủ, làm gì có tư cách lấy được bảo vật tùy thân của ta.”
“Thì ra là thế.”
Trong lòng Tả Tiểu Niệm không khỏi có chút thất vọng.
Sau đó, bên trong không gian của Diệt Không Tháp, hư ảnh cô gái này vậy mà thật sự bắt đầu dạy bảo hai vợ chồng làm thế nào để tinh tiến tu hành.
Đối với công pháp, chiến thuật, chùy pháp của Tả Tiểu Đa, sau khi cô gái này tán thưởng đã thuận tiện đưa ra rất nhiều lời khuyên, mỗi một câu đều là ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa, trực tiếp chỉ ra mấu chốt.
Tả Tiểu Đa càng học tập càng cảm thấy, cô gái này thật sự là thâm sâu khó lường, chỉ với phần kiến thức này, đừng nói là hai người bên mình, ngay cả mẹ của mình hay thậm chí tính thêm cả đám Hồng Thủy Đại Vu cũng đều kém rất xa cô gái này!