“Không đến mức đấy.” Shị Vân cười một tiếng: “Cái gọi là tính toán, từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là một phần của bố cục, bây giờ vợ chồng các ngươi đã đạt đến Đại La, chỉ với phần tu vi này, khi suy tính qua tuổi tác của vợ chồng trẻ các ngươi, há chỉ có đáng kinh ngạc đáng sợ có thể hình dung thôi sao, tiến độ tiến cảnh như này, ắt phải vượt qua rất xa mong muốn lúc đầu của người bày cục, bố trí lúc đầu chín mươi chín phần trăm đều sẽ thất bại, nắm đấm lớn chính là đạo lý lớn, câu nói này thuộc về lúc hồng hoang thì vẫn là lời lẽ chí lý, thiết luật bất bại!”
“Ta hiểu rồi, sau này ta nhất định sẽ càng cố gắng tu hành, nhất định không thể để cho vợ chạy mất.” Tả Tiểu Đa thở phào một hơi.
“Có điều Tiểu Niệm Nhi, ngươi có một nhược điểm chí mạng.”
Chị Vân thở dài nói: “Mềm lòng.”
“Mềm lòng?”
“Đúng, có lẽ trong mắt của người bình thường thì ngươi đã đủ tàn nhẫn vô tình, hành động quả quyết, nhưng đối mặt với những lão già năm đó... Muốn gợi nên lòng thương hại của ngươi, hoặc là nói cảm giác đồng tình, thật sự là rất dễ dàng. Những lão cáo già của thời đại của bọn ta, gần như mỗi một người đều là người lão luyện trong việc điều khiển lòng người khác.”
“Đối mặt với kẻ địch như vậy, người như ngươi thực sự rất dễ xuất hiện cái gọi là cùng chung chí hướng, tâm trạng cảm ứng loại đồng cảm với ý nghĩ này, nhưng mà... Một khi loại tâm tình này xuất hiện thì ngươi sẽ vì đó mà thất bại, tiến tới điềm báo vạn kiếp không thể thoát thân!”
“Điểm này, nhất định phải chú ý.”
“Tại thiên địa hồng hoang, trừ phe cánh bên mình ra thì trên thực tế, căn bản là sẽ có bất cứ tình nghĩa nào có thể nói... Lúc trước, các chú bác mà bọn ta đã từng rất tôn kính, có chuyện gì cũng đều nghe theo sự phân công, nói sao làm vậy, nhưng mà... Khi thật sự đến lúc lượng kiếp, lúc dính đến lợi ích căn bản, ra tay với bọn ta còn sợ rằng không đủ hung ác...”
Nàng nói đến đây, đột nhiên trở nên ỉu xìu, nhẹ nhàng thở dài: “Thật sự là không chút nể nang nào!”
Tả Tiểu Niệm hít một hơi thật sâu, nói: “Ta hiểu rồi.”
Chị Vân cười cười, đưa tay vuốt ve tóc của Tả Tiểu Niệm, nói: “Lòng tốt, là chuyện tốt, nhưng lòng tốt ở trong chiến đấu thì lại là thứ tối kỵ! Bất cứ người nào có bất cứ giao tình gì với ngươi, quan hệ thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có một ngày đứng về phía đối địch với ngươi, như vậy điều ngươi cần làm chính là giết chết hắn, giết chết hắn không chút do dự!”
“Đó mới là sự tôn trọng lớn nhất với hai chữ kẻ địch này.”
“Vâng, ta nhớ kỹ rồi.”
Vừa mới nói xong, cảm xúc của chị Vân đã trở nên sa sút, rất lâu sau cũng không còn nói tiếp nữa, xuất thần như đang suy nghĩ cái gì...
Bây giờ, đã không phải là thế giới nơi ta sống nữa rồi...
Thầy cô, bạn bè, em trai, em gái năm đó... Hiện tại các ngươi đang ở nơi nào?
Không biết đời này, còn có thể nhìn thấy các ngươi không?
...
Sau khi có được đại đạo đạo uẩn, khí vận khổng lồ, rất nhiều căn cốt phế liệu còn có một lượng lớn tinh huyết có nguồn gốc từ Muỗi Đạo Nhân, Diệt Không Tháp lại lần nữa xảy ra thay đổi to lớn.
Bây giờ, tốc độ dòng chảy thời gian bên trong Diệt Không Tháp chênh lệch với một ngày ở thế giới bên ngoài, bất ngờ đạt tới ba năm.
Mà sau khi Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu nuốt chửng hồn phách Muỗi Đạo Nhân thì lập tức cao lớn hơn rất nhiều, mặc dù hóa thành hình người vẫn là dáng vẻ em bé kia, nhưng lúc hóa thân thành hồ lô thì lại thể hiện như sắp hoàn thiện, dáng vẻ như sắp chín muồi, tóm lại chính là cảm nhận được mười phần, hết sức khả quan.
Trừ thay đổi vẻ bề ngoài ra, uy lực mà bản thân hai đứa có thể phát huy ra đã mạnh hơn trước đó ít nhất gấp mười lần, có thể xưng là chiến lực vượt ngoài sức tưởng tượng.
Thu hoạch của Thí Thần Thương và Yên Thập Tứ đương nhiên cũng không ít, hắn không những nhận hết tất cả tử khí ma khí trên người Muỗi Đạo Nhân, hơn nữa còn hấp thu một phần lực hồn phách của Muỗi Đạo Nhân, không những hoàn thành nặn được hình dáng, vẫn còn tinh tiến.
Căn cơ nội tình của Tiểu Tiểu Đa cũng tăng cường hơn gấp mấy chục lần sau trận chiến này.
Thuận miệng phun một cái thì chính là Huyền Băng nghìn năm có thể hoàn toàn băng phong hóa mấy nghìn thước không gian trước mặt!
Loại khí cực hàn cực lạnh này gần như đã đi đến một giới hạn nào đó, đang trải qua một loại biến chất từ từ, tiến hóa về hướng Băng Diễm.
Chỉ có điều khi đám trẻ con này nhớ đến ba đóa hoa sen bị nuốt mất lúc trước... Từng cái miệng nhỏ vẫn cứ chu lên, dáng vẻ vô cùng oan ức...
Còn Tiểu Tiểu... Trong khoảng thời gian này, trừ vóc người đã cao lớn hơn rất nhiều ra thì đầu óc hoàn toàn không có dấu hiệu đã trở nên thông minh nào, thường xuyên thể hiện ra ngốc nghếch hồ đồ, thỉnh thoảng còn có chút loại hương vị như thần kinh thác loạn ấy...
Vốn dĩ Tả Tiểu Đa còn có lòng vì đó, nhưng dựa theo cách nói của Oa Hoàng Kiếm, cái này rất có thể là dấu hiệu Thất Thái Tử sắp khôi phục ký ức.
Hiện tại có rất nhiều ký ức lộn xộn thỉnh thoảng sẽ được nhớ lại, khiến cho ký ức của Tiểu Tiểu bị rối loạn...
Nhưng loại chuyện như này, chỉ có thể dựa vào chính hắn từ từ thích ứng, cố gắng chống đỡ, rất ít chỗ để ngoại lực có thể kiểm soát được.
Đợi đến lúc chịu đựng được rồi, có lẽ có thể chính là lúc vị Thất Thái Tử Nhã Quỳnh thần võ anh minh của Yêu Tộc trước kia chính thức trở về.
“Nhã Quỳnh...”
Tả Tiểu Đa thể hiện sự không hài lòng với cái tên này từ tận đáy lòng.
“Cái tên kiểu gì không biết! Vừa câm vừa nghèo, đến chút ý tốt cũng không có!” Tả Tiểu Đa thể hiện sự bất lực của mình. (Nhã Quỳnh trong tiếng Trung có phát âm gần giống với câm và nghèo.)
“Thật không biết đôi vợ chồng Yêu Hoàng cuối cùng có biết đặt tên hay không nữa... Đặt tên cho con mình một chữ Câm thì cũng thôi đi, còn có Nghèo nữa chứ... Vẫn là Tiểu Tiểu nghe êm tai hơn!”
Oa Hoàng Kiếm mới thật sự là bất lực.
Cái tên ngươi đặt... Uổng cho ngươi còn có mặt mũi để khoe khoang, điển hình cho việc đặt tên dở như sách giáo khoa, thế mà còn dám giễu cợt cái tên do người khác đặt? !
Thế gian lại có thể có người vô liêm sỉ như thế sao?