Tròng mắt Khổng Tuyên đã xác định, khuôn mặt ủ rủ: “Vậy thôi bỏ đi… đột nhiên đệ tử cảm thấy, làm Khổng Tuyên cũng không tệ, ngũ sắc thần quang, hiếm có đối thủ, cũng khá tốt.”
“Hahaha…” Ngay cả Quy Linh Thánh Mẫu cũng cười phá lên.
Tả Tiểu Đa nhìn sư đồ người ta hòa thuận, trên mặt cũng không nhịn được nở nụ cười, sớm quên mất chủ đề đang thảo luận trước đó.
Mạc danh kì diệu, cảm thấy mấy sư đồ này ở cùng nhau, bầu không khí rất giống mình và Tả Tiểu Niệm ở cùng ba mẹ.
Loại hòa hợp, thân thiết này, tình thân này lại xen lẫn nồng đậm cả linh hồn và trái tim.
“Cảm ơn hai bạn nhỏ giải cứu.” Quy Linh Thánh Mẫu nhàn nhã đến, chậm rãi cúi đầu, hành đại lễ tham bái.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm kinh ngạc, có lòng muốn trốn đi, muốn ngăn cản, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không thể cử động.
Chỉ có thể bị động, hoàn chỉnh nhận một lạy, sắc mặt không khỏi lộ rõ gượng gạo.
Thông Thiên giáo chủ chậm rãi nói: “Hai bạn nhỏ không cần cảm thấy xấu hổ, một lễ này, các ngươi xứng đáng nhận, không cần hổ thẹn.”
Sau đó nói: “Lấy song chùy của ngươi cho ta xem thử.”
Tả Tiểu Đa kinh ngạc: “Làm sao tiền bối biết ta dùng là chùy?” Lập tức tỉnh ngộ: “Nhất định là chị Vân nói.”
Quy Linh Thánh Mẫu mím môi mỉm cười: “Sư tôn còn cần ta nói? Lão nhân gia hắn cái gì không biết?”
Tả Tiểu Đa cười hihi, tùy ý lấy ra song chùy, nâng hai tay lên.
Thông Thiên giáo chủ nhìn qua một cái, vẫy tay áo, một luồng bạch quang, một luồng hắc quang, phân trái phải chui vào Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy, nhàn nhạt nói: “Đây là khí âm dương Hồng Hoang, cơ duyên trước đây ta lấy được, cho ngươi vậy.”
Khóe miệng Khổng Tuyên lại co giật.
Ghen tỵ quá.
Sư tôn, ta lại ghen tỵ rồi….
Mặc dù Tả Tiểu Đa cố gắng không muốn bại lộ, nhưng Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu nhìn thấy khí âm dương Hồng Hoang, trực tiếp phát điên rồi, hoàn toàn không có lý trí, táng tâm điên cuồng trực tiếp lộ bản thể, thật sự vui mừng hớn hở không quản mọi thứ chạy ra.
Tiểu Bạch A ôm bạch quang, khuôn mặt hạnh phúc, Tiểu Tửu ôm hắc quang, khuôn mặt mãn nguyện.
Hai hồ lô, thời khắc tiếp xúc với khí âm dương Hồng Hoang, nhanh chóng lột xác, tiến gần đến trạng thái hoàn toàn trưởng thành!
Thông Thiên giáo chủ nhàn nhạt mỉm cười, sắc mặt hoàn toàn không có gì khác thường.
Trong mắt Đa Bảo đạo nhân và Khổng Tuyên lại lóe lên tia sáng: “Đây…. đây là hồ lô?”
Trong lòng Tả Tiểu Đa không khỏi cạn lời, dùng ánh mắt ‘Sao các ngươi thiếu kiến thức như vậy’ nhìn Đa Bảo và Khổng Tuyên, trợn mắt nói: “Đây đương nhiên là hồ lô rồi, lẽ nào còn là dưa hấu?”
Dáng vẻ hồ lô rõ ràng như vậy, ai còn có thể không nhìn ra đây là hồ lô? Hai đại năng này sắc mặt đầy kinh ngạc dị thường….
Đây là hồ lô? !
Nghe lời này đi, giống như thiểu năng – trong lòng Tả Tiểu Đa không để ý.
Khuôn mặt Đa Bảo và Khổng Tuyên đầy vạch đen, bọn họ đều là hạng thông minh, làm sao không biết ý trong lời nói của Tả Tiểu Đa.
Nhưng bọn ta là ý này sao?
Dáng vẻ thằng nhóc này khôi ngô, mắt phượng mày ngài, đâu đâu cũng đẹp, sao nói chuyện vậy chứ - đây lẽ nào là dưa hấu? –vô cùng muốn hỏi một chút câu nói này làm sao ngươi nói ra được!
Bây giờ nhìn thấy hắn liền cảm thấy có chút ngứa tay, làm sao đây?
Thông Thiên giáo chủ lại nói với Tả Tiểu Niệm: “Lấy kiếm của ngươi ra đây ta xem.”
Sau đó vẫy tay một cái với Đoạt Linh Kiếm, một miếng băng nhỏ xíu, thuận tiện xuất hiện, mà trong giây lát theo miếng băng xuất hiện, toàn bộ nhiệt độ Bồng Lai đảo đều có xu thế giảm mạnh.
Băng Hồn Tiểu Tiểu Đa vèo một tiếng, từ trên Đoạt Linh Kiếm bay ra.
Thông Thiên giáo chủ mỉm cười, tiện tay ném miếng băng đi.
Băng hồn Tiểu Tiểu Đa vô cùng vui vẻ ôm lấy.
Nhưng nghe rắc rắc rắc… tiếng kết băng vang lên liên tục.
Băng hồn Tiểu Tiểu Đa lại bị miếng băng đó đóng băng rồi!
Tiểu Tiểu Đa ôm miếng băng, đã dính thành một chùm với miếng băng, như thành một thể.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đồng loạt trợn mắt há mồm.
Trời ơi!
Hôm nay thật sự là xuất hiện kì tích, băng hồn… cũng có thể bị đóng băng!
Đây thật sự không phải chuyện đùa đó chứ?
“Đạo hạnh băng hồn này còn nông, đợi nó hoàn toàn dung hòa miếng băng này, lúc thành công cũng gần được rồi.” Thông Thiên giáo chủ cười nói: “Tạm thời ngươi thu nó lại vào trong kiếm, giúp nó từ từ dung hòa.”
Tả Tiểu Niệm theo đó mà làm.
Đột nhiên linh quang lóe lên, nói: “Tiền bối, lẽ nào…. miếng băng này là miếng băng đầu tiên mà hỗn độn sơ khai năm đó?”
Thông Thiên giáo chủ mỉm cười: “Cô bé này, cũng có chút kiến thức đấy.”
Một câu nói này, nói đặc biệt ý vị thâm trường, dư vị kéo dài.
Trên mặt Tả Tiểu Niệm đỏ ửng, nói: “Vãn bối cũng không biết gì, đột nhiên sinh ra suy nghĩ này.”
Thông Thiên giáo chủ cười đến sảng khoái, ánh mắt trong trẻo nói: “Ừm… hôm nay có cơ duyên này, nếu tương lai có chuyện không ứng phó được, bần đạo sẽ làm chủ cho ngươi.”
Quy Linh Thánh Mẫu thân thể run rẩy, vội vàng nói với Tả Tiểu Niệm: “Còn không mau bái tạ sư tôn ta.”
Trong lòng Tả Tiểu Niệm cực kì hạnh phúc, cúi đầu: “Cảm ơn lòng yêu mến của tiền bối.”
Thông Thiên giáo chủ haha cười lớn.
Tả Tiểu Niệm nhìn Đoạt Linh Kiếm của mình, cảm thấy Tiểu Tiểu Đa bị băng phong trong lòng dạt dào sự vui mừng khôn xiết giống như sắp bùng nổ, trên mặt lộ ra nụ cười, tan chảy núi băng, vô cùng tuyệt đẹp.
Trái lại Tả Tiểu Đa chú ý Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy của mình, nhìn hai tên Tiểu một trắng một đen ộm Khí m Dương lăn đi lộn lại, cũng lộ ra nụ cười người mẹ, nhưng phá hủy sự khôi ngô nhan sắc trị cao vốn có.
Nhìn biểu cảm của Tả Tiểu Đa, Thông Thiên giáo chủ yên lặng phì cười, lần nữa nhìn chằm chằm hai hồ lô, đột nhiên lại cười lên, lập tức vẫy tay, một hồ lô màu vàng tía bay ra.
Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu nhìn thấy liền kinh ngạc, lập tức phấn khởi lớn tiếng hét: “Ngũ ca? !”
Hồ lô màu vàng tím đột ngột xuất hiện đó đối với biến cố trước mắt, thể hiện sự kinh ngạc, phì một tiếng từ phía trên lộ ra một khuôn mặt thiếu niên đầu óc ngớ ngẩn, gãi đầu, có chút do dự nhìn Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu, ngốc nghếch nói: “Đù, hai ngươi là kết thành sau này à? Chuyện gì thế? Năm đó… năm đó mẹ ta không phải đều bị Oa Hoàng nhổ tận gốc rồi sao?”
Hỏi vấn đề này, mấy người bên cạnh đều hết sức vui mừng.
Thì ra dáng vẻ hồ lô và hồ lô nói chuyện là thế này sao?