Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2588 - Chương 2586: Chuyện Năm Đó, Ai Đúng Ai Sai (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2586: Chuyện năm đó, ai đúng ai sai (2)

Vốn dĩ ban đầu cũng là lượng kiếp kiếp số, nhưng chỉ là sinh linh chư tộc, đệ tử các môn phái mới phải lịch kiếp, nhưng kết quả hiện tại lại nhiều thêm một kiếp đảo lộn do mở trời, chỉ cần động một tí là sẽ ảnh hưởng đến sinh linh chư tộc...

Việc làm này, nói dễ hiểu chính là quá thiếu đạo đức.

“Sau khi lượng kiếp, chư tộc trở về”. Nguyên Thủy thản nhiên nói: “Chuyện này, nếu đã liên quan đến sống chết của mọi người, như vậy cuối cùng, khó tránh khỏi đi đến bước chấm dứt Thánh Nhân.”

“Nhưng nếu thật sự phải đi đến bước đó, e là...”

Quả thật Nguyên Thủy cảm thấy vô cùng mệt mỏi: “Cũng chính vì như thế, lượng kiếp mới sinh ra cảm ứng, chúng ta mới đến đây. Đây cũng coi như là... đặc quyền của kẻ mạnh vậy, cũng coi như là đã khoan dung độ lượng rồi.”

“Nhưng mà lần này, cũng chỉ là có cơ hội mà thôi.”

Trước đây là do Đạo Tổ chủ trì đại cục, sớm có quy tắc nhất định, có sẵn đường lối để theo, lượng kiếp mở ra lần này, vốn dĩ còn nghĩ, cứ cho là không có Đạo tổ trấn áp, cũng còn có đại sư huynh chủ trì, hiện tại xem ra... chắc là đến phiên mình xử lý mọi chuyện.

Ta không có kinh nghiệm mà...

Hơn nữa gặp phải lượng kiếp lần này còn mạnh hơn lượng kiếp lần trước nữa... Chuyện lớn như vậy...

Cho dù là trước đây có sống mái với nhau, cũng luôn giữ lại chút tình nghĩa để còn lo phần hương hỏa, giữ lại một tia hy vọng!

Mà hiện tại thì... động một tí là sống chết!

Ai có thể cam tâm khiến cho tộc mình bị tiêu diệt chứ?

“Chuẩn Đề, việc tốt ngươi làm đấy!” Thông Thiên vô cùng tức giận.

“Sư huynh bớt lo, từ khi Tây Phương giáo ta thành lập đến hôm nay, cũng coi như là chuyện kia hời ra mà thôi.”

Chuẩn Đề vô cùng tuấn tú, dáng vẻ nổi bật, trên mặt đều là ý cười ấm áp nói: “Ta đã trả giá bằng cách bỏ đi một vị trí Thánh Nhân, lẽ nào, thế còn chưa đủ?”

“Thả rắm!”

Thông Thiên tức giận: “Ngươi dám nói từ trước đến giờ, ngươi chưa từng ưu tiên những tiện nghi ấy hay không?”

“Chưa từng!”

Chuẩn Đề trả lời dứt khoát như chém đinh chặt sắt.

Thông Thiên tức giận đến nỗi kiếm khí bắn ra, gần như bạo phát: “Năm đó lượng kiếp phong thần, là tranh chấp giữa ba giáo Đông Thổ chúng ta, liên quan gì đến các ngươi? Sao lẩn quẩn một hồi Tây Phương giáo các ngươi lại trở nên lớn mạnh? Các ngươi gây chuyện khắp nơi, châm ngòi thổi gió, trắng trợn vớt những thứ tốt, xu lợi tránh hại, chỗ nào tốt cũng có mặt các ngươi, lẽ nào nói ngươi một câu cố gắng ưu tiên những món hời ấy là oan uổng cho ngươi sao?”

Mặt Chuẩn Đề lộ ra vẻ đắng chát.

“Sư huynh, ngươi còn muốn giấu giếm đến bao giờ?”

Chuẩn Đề bất đắc dĩ nhìn về phía Nguyên Thủy.

Nguyên Thủy hừ một tiếng, xụ mặt, điềm nhiên như không có việc gì, không nói lời nào, vô cùng bình thản.

Tiếp Dẫn thở dài, nói: “Hôm nay Thượng Thanh sư huynh đã đề cập đến chuyện năm đó, lời lẽ chắc chắn như vậy, nhưng chân tướng bên trong đó, không thể vì một câu mà định đoạt được, vậy thì nhân dịp hôm nay ta sẽ nói rõ vậy, để đại năng chư tộc có mặt tại đây phán đoán, rốt cuộc là do Tây Phương giáo bọn ta chiếm được món hời lớn hay là vẫn luôn bị đổ oan nhiều năm nay!”

Thông Thiên cười khẩy: “Hửm? Ta biết rằng Tây Phương giáo giỏi ăn nói, miệng lưỡi khéo léo, để ta nghe xem vị giáo chủ Tây Phương giáo này sẽ dùng hai ba câu xoay chuyển mọi chuyện như thế nào đây.”

“Lượng kiếp phong thần, nhìn như là Tây Phương giáo bọn ta chiếm được hời, chiếm được người tài, thêm việc truyền kinh Đông Thổ sau này, Tây Phương giáo lớn mạnh cũng là điều có thể đoán được, danh tiếng Tây Phương giáo vì thế mà ngày một vang xa. Nhưng mà, toan tính trong đó, quá nhiều.”

“Nhiều đến nỗi, không thể đong đếm được.”

Tiếp Dẫn khẽ thở dài: “Nếu như không phải thế, sao hôm nay sư đệ ta cần phải hy sinh lớn như vậy?”

Thông Thiên giáo chủ tức giận vô cùng: “Nói tới nói lui, cũng chỉ là những từ thoái thác, anh em các ngươi nói hai câu hy sinh thì có thể che đậy được mọi thứ, đây là thứ gọi là ‘đổ oan’ mà ngươi nói hay sao? Lừa gạt ai thế? Sao ta lại không tin như vậy, lẽ nào nói, Tây Phương giáo các ngươi chịu oan à?”

Vẻ mặt Tiếp Dẫn không đổi, vẫn thấp giọng nói: “Sư huynh nói không sai, bọn ta, thật sự đã chịu oan ức.”

“Ha ha ha...”

Thông Thiên giận quá mà cười: “Ngươi nói ngươi chịu oan ức, chỗ nào, nói rõ ta nghe xem.”

“Lúc đầu khi lượng kiếp vừa diễn ra, giáo ta vừa lập, cần người nhưng không có người, cần thế lại không có thế, cần tên nhưng cũng không tên. Mặc dù biết rõ lượng kiếp không phải do giáo ta kéo đến, ba giáo ký kết phong thần bảng, mọi chuyện không liên quan gì đến bọn ta, nhưng vì tương lai của Tây Phương giáo, nên chỉ đành mặt dày mà tiến vào, tìm kiếm cơ hội, làm giáo phái chính mình lớn mạnh hơn.”

“Chư vị ở đây đều là người tinh tường, nguyên nhân bên trong chắc trong lòng mỗi vị đều rõ ràng, trừ lúc đại quân loạn lạc, tranh thủ một hai cơ hội ra, lúc ba giáo các người cùng sát cánh bên nhau, Tây Phương giáo bọn ta làm gì có cơ hội nào, đợi đến sau khi ba giáo hoàn tất việc phong thần, lúc đó đại thế đã thành, Tây Phương giáo bọn ta càng không có cơ hội truyền đạo Đông thổ.”

“Liên quan đến việc phong thần của ba giáo không có chuyện gì như ngươi nói, đây là sự thật, nhưng nếu nói chúng ta tiến vào chỉ vì muốn làm mưa làm gió, thì cũng không có chuyện này. Cục diện lúc đó, Thông Thiên ngươi thân ở trong cục diện đó có lẽ không biết, lẽ nào hai vị sư huynh ngươi cũng không biết hay sao?”

Vẻ mặt Tiếp Dẫn vô cùng bất đắc dĩ: “Lúc đó, nếu nói chúng ta tự tiện tham dự vào, chẳng bằng nói chúng ta bị buộc cuốn vào, không thể không nhập kiếp.”

“Trừ phi ta và Tiếp Dẫn sư huynh là bậc Thánh Nhân, cũng chưa chắc là sẽ không bị tiêu diệt trong kiếp phong thần ngày hôm ấy!”

“Nếu bọn ta không tiến vào, thì sẽ không có cơ hội vững mạnh lên, bọn ta tiến vào, thế mà lại giúp các ngươi gánh chịu nhân quả.”

“Có điều các ngươi lúc đó thân là người trong cuộc, thì cũng chỉ như ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”

“Dự tính ban đầu của bọn ta, vốn dĩ là đợi Tiệt giáo suy yếu, khí vận suy giảm, thời khắc cận kề sống chết, thu nhận một vài môn đồ, bọn ta đã mãn nguyện lắm rồi, mặc dù có chút bị hiềm nghi là mượn gió bẻ măng nhưng theo tình hình lúc đó mà nói, đó chưa hẳn không phải là một cách khác để cứu tính mạng của những đệ tử Tiệt giáo kia...”

Bình Luận (0)
Comment