Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2612 - Chương 2610: Tương Kế Tựu Kế

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2610: Tương kế tựu kế

Mà Tả Tiểu Đa lại phù hợp với tất cả các điều kiện tương quan.

Thiếu niên anh hùng, tinh tiến nhanh chóng, một đời thiên kiêu, kỳ tài ngút trời.

Được Thái Thanh Thánh Nhân chọn làm truyền nhân, kết ràng buộc nhân quả với Thượng Thanh Thánh Nhân, còn được Nguyên Thủy nhiều lần giúp đỡ, còn không phải đều có quan hệ với Tam Thanh à.

Con trai của lãnh tụ Nhân tộc Tinh Hồn, con nuôi của lãnh đạo Vu tộc, một đường tiến lên, các loại thần dị trâu bò…

Một đường tiến lên, kỳ ngộ không dứt, tăng cường các loại bản lĩnh thần dị…

Người như vậy không phải là thiên mệnh chi tử thì còn là ai nữa?

Cũng chỉ có loại khí vận chi tử có khí số thông thiên này, thì mới có thể lấy được tung tích của Thất Thái tử trên tổ địa là lục địa sau khi đã phân tách.

Hơn nữa, trước kia rõ ràng là Thất Thái tử đã tử vong rồi, nhưng lại có thể hồi phục, loại nghịch thiên cải mệnh, tạo hóa cải tử hoàn sinh này, người bình thường há có thể thúc đẩy được.

Nói tóm lại, nếu như có người có được bản lĩnh như vậy, được Thất Thái tử coi trọng đi theo...

Vậy thì người này, chỉ có thể là Tả Tiểu Đa!

Cho dù bị thu làm sủng vật, đường đường là Tam Túc Kim Ô, sao lại có thể bị thu làm sủng vật dễ dàng như vậy chứ?

Căn cứ vào những gì ở trên, Hi Hòa đã sớm có kết luận từ lâu rồi.

Lần này đột nhiên gặp Ngô Vũ Đình, trước khi Hi Hòa hỏi câu này, thì cũng đã suy nghĩ cặn kẽ, trực tiếp nói thẳng ra!

Nếu như cứ vòng vèo lượn tới lượn lui, cũng chỉ làm bản thân mơ mơ màng màng hơn thôi, không bằng cứ nói trực tiếp như vậy ra.

Phải thì phải, không phải thì không phải.

Mọi người đều là người tu hành cao giai, chút mặt mũi này, hoặc là nói, chút tiết tháo này... vẫn phải có.

Yêu Hậu nhất thời kích động một chút, đến cả kiếm chiêu trong tay cũng bị loạn mấy phần, một lúc sau mới hơi có vẻ khẩn trương áy náy nói: “Ngô gia muội tử, đàn ông đánh nhau là chuyện của bọn họ, hai chúng ta tìm một nơi nói chuyện đi?”

Là một người mẹ, nghe được tin tức xác thật của con trai mình, đã kích động đến nỗi không để ý đến tất cả, vẫn chưa quên hết tất cả thì đã là Yêu Hậu dày công tu dưỡng rồi.

Ngược lại Ngô Vũ Đình rất ngạc nhiên: “Ngươi không để ý đến phong ấn bên này à?”

Yêu Hậu là loại người gì, một trong những đại năng đỉnh phong của Yêu tộc, Ngô Vũ Đình đứng ra, mong ước lớn nhất cũng chỉ là cầm trụ được nàng ta một giờ ba khắc mà thôi, tranh thủ chút thời gian cho hai người Tả Tiểu Đa, mà nay Yêu Hậu chủ động đình chiến, nói không kinh ngạc thì chỉ có là nói điêu.

Yêu Hậu cười cười: “Hôm nay Vu tộc tới đây, dĩ nhiên là trong dự liệu của ta, chưa chắc không phải là số mạng cho phép... chắc là ngày bát đại Tổ Vu thoát khốn đã đến... Yêu tộc ta cũng không muốn làm người hung ác.”

“Làm người hung ác? Câu này có ý gì?” Ngô Vũ Đình không hiểu.

“Có người nói chuyện chúng ta phong ấn Tổ Vu cho Vu tộc, nhưng người đó cũng nói lại chuyện này cho chúng ta biết.”

Nụ cười trên mặt Hi Hòa rất dửng dưng.

“Chúng ta với Vu tộc là bởi vì mối thù từ thời xa xưa, lập trường đối lập khó mà hòa giải được, phải chiến một trận là điều không thể tránh khỏi, nhưng nếu như bị người khác khiêu khích mà chiến... thậm chí chúng ta còn phải làm theo mong ước của người khiêu khích... vậy cũng không khỏi làm cho thiên hạ chê cười Yêu tộc chúng ta rồi.”

Hi Hòa ngạo nghễ cười: “Nếu như chúng ta muốn thắng Vu tộc, thì cũng phải thắng một cách đường đường chính chính, trăm vạn năm trước chúng ta có thể phong ấn một đám Tổ Vu, thì bây giờ chúng ta vẫn có thể!”

“Nếu như muốn lợi dụng chúng ta, làm mãnh hổ ngư ông đắc lợi, thì đó lại là một chuyện khác!”

“Bát đại Tổ Vu thì có làm sao, thả thì thả thôi!”

Ngô Vũ Đình cẩn thận hỏi: “Đây không phải toàn bộ nguyên nhân phải không?”

“Đương nhiên.”

Hi Hòa cười cười: “Đương nhiên là còn tính toán khác rồi.”

Ngô Vũ Đình nhịn không được thở dài.

Bây giờ nàng thật sự bội phục tính toán và bụng dạ của những cường giả thượng cổ này.

Đặc biệt là... bụng dạ!

Bọn họ có thể đặt một bố cục thiên thu vạn thế, cũng có thể đánh đến long trời lở đất trong nháy mắt.

Cho dù là cừu địch, cho dù là đã bị phong ấn, thế nhưng đạt đến tình hình chung, lúc bị khiêu khích, vẫn có thể từ bỏ không chút do dự.

Ta có thể thắng, ta có thể thua, ta có thể chết.

Thế nhưng, nếu như coi chúng ta như con rối để đi tính kế... bất kể ai, thì cũng đều không có tư cách!

Cho dù có là Thánh Nhân, thì cũng không được!

Ngươi muốn tính kế thế nào thì tính kế như thế à?

Ngươi thì biết cái gì?

Vậy cho nên sau khi Yêu tộc lấy được truyền tin của người nào đó, thì đã đưa ra quyết định.

Huống chi mấy ngày trước, Hậu Thổ nương nương đã đích thân tới Yêu Hoàng Cung nói ra một chuyện.

“Cũng nên thực hiện ước định năm đó rồi.”

Câu nói này, khiến cho Yêu Hoàng đánh nhịp quyết định ngay tại chỗ, thả người!

“Cuộc chiến Vu Yêu, thiên địa vỡ vụn, Vu tộc bại trận, theo như ước định, tự buộc phong cấm!”

“Hậu Thổ ta mở luân hồi, định địa phủ, hóa nguyên hồn thiên địa, mở ra luân hồi đại đạo cho sinh linh, để bù đắp nhân quả hai tộc Vu Yêu ta đại chiến sinh linh lầm than, còn thiên địa lấy công bằng, kéo sinh cơ của chúng sinh, Yêu tộc ngươi thấy thế nào?

“Yêu tộc là bên chiến thắng, không cần trả giá, yêu hồn chết trận, đồng quy địa phủ, chịu sự cai quản của nương nương!”

“Nếu như lượng kiếp lại đến, Vu tộc lúc có tái chiến.”

“Đến lúc đó sinh tử thắng bại, tất cả đều có số.”

“Đối thủ vẫn còn?”

“Đối thủ đương nhiên còn!”

“Lần bị tính kế này, bệ hạ cảm thấy thế nào?”

“Địch thủ chưa chắc mãi mãi đã là địch thủ, cho dù có mãi mãi là địch thủ, nhưng cũng có lúc phải hợp tác, lần khiêu khích này quá vụng về.”

“Bệ hạ quả nhiên là người hiểu biết.”

“Ta chỉ sợ mấy anh trai của ngươi không biết tiến lui, ngược lại sẽ làm hỏng lần phản kế này.”

“Để ta đi thuyết phục bọn họ. Hai tộc Vu Yêu, không thể chỉ là bị coi làm con cờ.”

“Trẫm cũng nghĩ như vậy.”

Năm đó, trong lúc thiên địa bị vỡ tan tành, đối thoại của Yêu Hoàng và chư vị Tổ Vu vẫn rành rành bên tai.

Tiền nhân hậu quả, liếc qua là thấy ngay.

Vậy nên, cuộc chiến Vu Yêu chính là trong lượng kiếp xưa nay, là trận chiến kịch liệt nhất, thảm khốc nhất, nhưng cũng là trận chiến nhanh nhất!

Bình Luận (0)
Comment