Cho dù vẫn có cá lọt lưới thì cuối cùng cũng không thể tiếp tục khiến mưa gió nổi lên, tiếp tục tranh giành chủ trời đất!
Yêu Hậu còn nói: “Vu Yêu lượng kiếp dùng Yêu Tộc ta mà thắng được, nhưng một kiếp biến mất lại một kiếp sinh ra, Phong Thần lượng kiếp bị khơi dậy bởi Nhân Xiển Tiệt ba giáo sau này, Tây Du lượng kiếp biểu tượng cho Tây Phương mạnh mẽ sau đó nữa, vô vàn tính toán, Yêu Tộc bọn ta từ đầu đến cuối đều trong tính toán, không ngừng bị suy yếu.”
“Vô duyên vô cớ ngồi trong nhà, đột nhiên lại bị cắn cho một phát.”
“Thật sự mệt mỏi rồi, càng lúc càng chán ghét loại không khí lượng kiếp không có điểm dừng này là... Bọn ta cũng thuận theo tình hình mà làm, tuân theo khuyên giải của Đạo Tổ, cả tộc rút khỏi tranh chấp.”
“Sự thật chứng minh, nếu như Yêu Tộc bọn ta không muốn lui, cứ nỗ lực chống đỡ thì sẽ chỉ bị coi như mục tiêu của các tộc khác, ắt sẽ bị nhằm vào đến khi bị diệt sạch.”
“Mặc dù tộc ta không sợ, nhưng sẽ có người muốn chiến đấu dưới loại không khí âm mưu toan tính, bị đao cùn mài chết từng chút từng chút một như này sao?”
“Nhất là sau khi đã trải qua cuộc đối đầu giữa những người anh hùng thuần túy với Vu Tộc như vậy, lúc lại đối mặt với các âm mưu tính toán khác, trói chân trói tay nơi nơi, lúc nào cũng bị người khác mưu hại đến mức nổi trận lôi đình... Trong lòng mọi người ấm ức chịu thiệt thòi, nhưng vẫn cứ không biết phải đối phó như thế nào, chơi trò đầu óc với người khác, vài phút là đã bị đánh rơi máu rồi...”
Hi Hòa nhớ đến khoảng thời gian ủy khuất kia, không nhịn được buồn bã thở dài, trong lời nói đều là sự thổn thức.
“Mười đứa con của ta, vốn dĩ là anh em ruột thịt, tình cảm tốt đến mức cho dù có bất cứ chuyện gì cũng đều có thể nhường cho nhau, hơn nữa mười đứa con này cũng chưa từng mang lòng mơ ước vị trí Yêu Hoàng.”
“Bất cứ ai cũng biết vị trí Yêu Hoàng mà Đế Tuấn ngồi kia, không có mãi mãi nào có kết thúc.”
“Nhưng đến sau cuộc chiến đấu Vu Yêu, Yêu Tộc đạt được khí số, lập nên Thiên Đình, phân đất phong hầu khắp nơi, nhưng cũng không được bao nhiêu năm, giữa vài anh em đã bắt đầu tính toán lẫn nhau, có trời mới biết bị gây chia rẽ như thế nào... Sau đó còn diễn biến thành tình trạng không đội trời chung với nhau...”
“Lão Thất... Chính là người đã chết tại Thái Tử Học cung lúc mười vị Thái Tử tranh quyền đoạt lợi đi đến bước tàn khốc nhất...”
Yêu Hậu Hi Hòa ngửa mặt lên trời thở dài: “Lúc trước sở dĩ bọn ta cam tâm tình nguyện tách khỏi Yêu Lục, phong ấn nên vùng đất này, nguyên nhân cực kì đơn giản, bọn ta không muốn tiếp tục bị tính toán, mãi cho đến khi bị đủ loại âm mưu quỷ kế làm tiêu vong...”
Ngô Vũ Đình đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để nghĩ, cũng cảm thấy rùng mình.
Đổi lại chính mình, đánh sống đánh chết với một đám thẳng tính suốt mấy ngàn năm, tất cả mọi người nói chuyện không hợp nên lập tức bắt đầu hẹn ra đánh nhau.
Ngươi đến mười người thì ta đến mười người.
Một trận chiến công bằng.
Nắm đấm lớn chính là đạo lý lớn, bên thắng sẽ có thể làm chủ!
Sau đó đột nhiên có một ngày đám người này không còn nữa, đổi cho ngươi một nhóm đối thủ khác, mỗi một người đều là cáo già, làm theo âm mưu quỷ kế, không tính toán ngươi đến ngũ lao thất thương thì sẽ không ra tay với ngươi...
Vậy còn không phải sẽ thiệt thòi đến mức chết không nhắm mắt hay sao! ?
Khó trách loại vẻ mặt này của Yêu Hậu, chuyện này dù có đổi thành ai khác thì cũng đều sẽ không chịu được đâu.
Mười anh em ruột thịt cùng nhau chơi đùa cùng nhau cởi truồng tắm mưa mà lớn lên đều bị chia rẽ đến mức trở mặt thành thù, còn nói gì đến người khác?
Khi đó Yêu Tộc rất dứt khoát, đau lòng quyết tâm rời bỏ đất tổ, ngược lại là điều sáng suốt, cũng là người thức thời, ta chơi không lại các ngươi, vậy ta đi có được không?
“Đây không đúng đâu... Mười vị Thái Tử Yêu Tộc sao lại bị chia rẽ đến như vậy?”
Ngô Vũ Đình không hiểu: “Yêu Hoàng quân lâm thiên hạ, phụ trách Yêu Đình, tuổi thọ kéo dài. Các Thái Tử căn bản không có cơ hội kế thừa chức vị mà nhỉ? Tóm lại, nếu như có một ngày đến cả Yêu Hoàng bệ hạ cũng bị tiêu diệt, vậy cái gọi là Thiên Đình Yêu Tộc tất nhiên cũng không tồn tại nữa... Đây là đạo lý mà một người ngoài như ta cũng có thể hiểu được, liệu mười vị Thái Tử không biết, như vậy mà vẫn còn có thể đánh nhau sao?”
Hi Hòa dùng tay đỡ trán: “Vốn dĩ chính là như vậy đấy, mười tên ranh con đấy cũng đều biết rất rõ ràng, nhưng sau khi buông bỏ một thời gian thì lại đột nhiên thay đổi... Hơn nữa bản thân của mỗi một đứa đều không thể nói rõ được vì sao lại thay đổi tâm tư...”
“Tất cả đều là... Đều là mơ mơ hồ hồ như vậy, không có nguyên do.”
Hi Hòa cũng rất khó chịu.
Nàng là hoàng hậu Yêu Tộc không sai, nhưng thật sự thì tính cách cũng không khác gì Yêu Hoàng Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất, đều có tính tình ngay thẳng thẳng thắn; Đối với những việc vòng vo khó hiểu như vậy căn bản là nghĩ mãi cũng không rõ, lười chẳng muốn nghĩ!
Đương nhiên sẽ không thể hiểu được: Đạo lý dễ hiểu rõ ràng như vậy, sao có thể chia rẽ được đám con của ta chứ?
Nhưng chuyện không thể xảy ra cuối cùng cũng đã xảy ra rồi!
Hơn nữa sau khi sự việc xảy ra thì mỗi một Thái Tử đều biểu hiện đến mơ mơ hồ hồ, vì sao ta lại đột nhiên mơ hồ, vì sao ta nhất định phải tranh giành vị trí kia, các anh em khác chính là chướng ngại vật cản ta tiến đến đại vị, là chướng ngại vật...
Chẳng lẽ là bị mê hoặc tinh thần?
Yêu Tộc ta đã lưu đày nhiều năm như vậy mới được xem như đã hòa giải mối quan hệ của các con một cách tương đối...
Đây cũng là một trong các nguyên nhân chính khiến cho ba tên đầu sỏ của Yêu Tộc phản ứng đặc biệt dữ dội với chuyện bị chia rẽ quan hệ với Vu Tộc lần này.
Ngô Vũ Đình cũng thở dài một hơi.
Hi Hòa lại lần nữa hiện rõ khí tướng không nhịn được.
Chính nàng vẫn luôn rất rõ ràng, chuyện này thực sự không thể trách người khác bình tĩnh hơn mình được, bản thân với tấm lòng của một người mẹ, làm sao nói bình tĩnh là có thể lập tức bình tĩnh được chứ.
“Không biết là... Con Kim Ô bên cạnh quý công tử kia...”
Hi Hòa cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Như thế nào rồi?”