Ngô Vũ Đình nói: “Ta và Tiểu Tiểu... Con trai dạng chó hình người của ta đã đặt một cái tên phế, hắn gọi Kim Ô kia là Tiểu Tiểu, xưa nay đều xem như châu báu, đối xử như con trai, lúc nhìn thấy lần trước thì hình tượng đã rất anh tuấn rồi, nghe nói đã có thể hoá hình, cơ thể mập mạp như em bé bảy tám tuổi ấy, chiến lực đặc biệt vượt trội, trước mắt đã có tu vi cấp Hỗn Nguyên cảnh.”
Đã lâu rồi Ngô Vũ Đình không vào Diệt Không Tháp, sau khi Tiểu Tiểu biến thành hình dạng thiếu niên thì Ngô Vũ Đình cũng chưa từng thấy qua, ấn tượng chỉ dừng lại tại hình dáng mập mạp, vô cùng khiến người khác yêu thích kia thôi.
Còn câu nói “Đối xử như con trai” kia tất nhiên là vì lo trước tính sau, xem như là một chút mở đầu để đối phó với thu hậu toán trướng của Yêu Hậu.
“Đây...” Trong mắt Hi Hòa đã óng ánh nước mắt: “Hắn có khỏe không?”
“Vô cùng khỏe, vô cùng ngoan, vô cùng khiến người khác yêu thích.”
Ngô Vũ Đình nói liên tục ba lần vô cùng.
Khóe miệng Hi Hòa lộ ra nụ cười dịu dàng, sắc mặt cũng lập tức có chút âm u, nói: “Quý công tử thật sự là phúc duyên không cạn, Kim Ô chính là Thần Vật Tiên Thiên, lại bị hắn thu làm sủng vật...”
Sao Ngô Vũ Đình có thể không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói đó được, thản nhiên nói: “Yêu Hậu bệ hạ nói gì vậy chứ, nếu Tiểu Tiểu không gặp được con của ta, thế giới này có thoát kiếp trùng sinh hay không thì vẫn còn là chuyện chưa xác định được, còn nói đến sủng vật thì càng là chuyện vô căn cứ, ngày đó sau khi Tiểu Đa dùng bổn mệnh Hỏa Nguyên tự thân ấp nở Tam Túc Kim Ô... Tiểu Kim Ô mở mắt lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Đa thì đã tự động gọi là mẹ... Đáng tiếc cho con của ta, là một chàng trai, một người đàn ông, vậy mà cứ làm mẹ của một con Kim Ô làm đến nhiều năm như vậy, ngươi nói xem chuyện này phải nói lý thế nào đây...”
Tự động tự giác gọi mẹ...
Một chàng trai, một người đàn ông, làm mẹ trong rất nhiều năm?
Biết phải đi đâu để nói lý đây?
Chỗ nói lý ở đây nè!
Sắc mặt của Hi Hòa lúc đỏ lúc trắng.
Mấy vấn đề này vấn đề nào cũng đều không nên tiếp tục nói nữa.
Nhưng nàng cũng đã yên tâm hơn một chút rồi.
Ngô Vũ Đình chỉ ra một điểm cực kỳ quan trọng: Dùng bổn mệnh Hỏa Nguyên để ấp, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tả Tiểu Đa đầu tiên, đối xử như con trai.
Với tư cách là con Tam Túc Kim Ô đầu tiên ở giữa đất trời, Hi Hòa rất rõ chuyện này có ý nghĩa gì, ý vị như nào.
Kim Ô thoát kiếp trùng sinh thì tất cả đều được bắt đầu lại, sinh linh nhìn thấy đầu tiên khi mở mắt thì đúng thật cảm giác thân quen sẽ được sinh ra một cách tự nhiên.
Cứ như vậy, liên quan đến khế ước sủng vật mà bản thân lo lắng nhất tất nhiên sẽ không còn nữa.
“Hừ hừ... Gọi một người đàn ông là mẹ...”
Vẻ mặt trên mặt Yêu Hậu Hi Hòa lại lần nữa trở nên đặc sắc, hàm răng trắng sáng nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi đỏ thắm, ánh mắt trở nên dao động.
“Đúng vậy đấy, gọi con trai của ta là mẹ, gọi con gái của ta là cha... Mối quan hệ này rối tinh rối mù, cứ dạy mãi nhưng vẫn không sửa, xưng hô mà hắn nhận định chính là như vậy.”
Ngô Vũ Đình cạn lời: “Mỗi lần nhìn thấy ta là lại ngọt ngào gọi bà nội, đi đến muốn hôn một cái muốn ôm một cái bế một cái... Haizzz... Trẻ con mà, luôn luôn nghịch ngợm như vậy, nhưng vẫn khiến cho người khác thích từ tận đáy lòng... Đứa cháu mội này của ta á... Ha ha ha, quá nghịch ngợm rồi.”
Nói nghịch ngợm cứ như trách cứ, nhưng mặt mày thì lại hớn hở, bất cứ người nào cũng đều có thể nhìn ra được Ngô Vũ Đình yêu thích cháu nội của mình đến mức nào.
Gọi con trai là mẹ...
Gọi con gái là cha...
Sao lại gọi Ngô Vũ Đình là bà nội chứ, không phải nên gọi là ông nội sao...
Ta suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy chứ, đây là điểm quan trọng sao?
Điểm quan trọng hiện tại là quan hệ, là vai vế...
Trên khuôn mặt của Yêu Hậu Hi Hòa giống như đang mở xưởng nhuộm, các loại màu sắc liên tục xuất hiện, lúc xanh lúc trắng lúc đỏ lúc tím còn có xanh và đen...
Con của ta thành cháu nội người khác rồi?
Tên ranh con ngươi gọi như thế, vậy mẹ ngươi làm sao bây giờ!
Ta làm cả một buổi chiều là để mời một người mẹ chồng vào trong nhà sao?
Bên ngoài còn có một người cha chồng nữa?
Trời ơi!
Sắc mặt của Hi Hòa lập tức trở nên đen kịt...
“Khụ khụ khụ...” Hi Hòa ho khan.
Ngô Vũ Đình che mặt, giả bộ như kiểu không biết gì hết: “Yêu Hậu bệ hạ ngươi như này là...”
“Không sao không sao, mấy ngày trước gió có hơi to nên bị nhiễm lạnh thôi.”
Cho dù Hi Hòa có ung dung sang đẹp hơn nữa thì giờ phút này cũng đã có chút không muốn nói chuyện nữa rồi, nói ra lời nói dối bất cứ ai cũng sẽ không tin, nhưng cũng không được xem là lời nói dối hoàn toàn, dù sao thì mặt của nàng cũng thật sự có chút phát sốt.
“Em gái à, lúc nãy ngươi nói tên nhóc con kia tên là gì?”
“Tên là Tiểu Tiểu, con của ta làm cái gì cũng đều rất tốt, tướng mạo xuất chúng, tu vi cao cường, được một cái là đặt tên rất ngu, đứa bé tốt như vậy mà lại gọi là Tiểu Tiểu, thật không biết hắn nghĩ cái gì trong đầu nữa.”
“Tiểu Tiểu à...”
Trong lòng Hi Hòa không nén nổi sinh ra vẻ say mê, trong lòng còn cảm thấy không có chút ngang ngược nào.
Không cần nói thêm gì nữa, chỉ với hai chữ Tiểu Tiểu này thôi thì cũng đã đủ để chứng minh rất nhiều điều.
Người bình thường đặt tên cho con mình là Tiểu Tiểu, rõ ràng là biệt danh, là loại thật sự xem như báu vật trong tay ấy, cưng chiều yêu thương che chở...
Hi Hòa cũng là người làm mẹ, đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nghĩ, làm sao lại không biết điều này được chứ.
“Hiện tại Tiểu Tiểu là cục cưng của cả nhà đấy...” Từ miệng Ngô Vũ Đình nói ra thì đãi ngộ của Tiểu Tiểu đã trực tiếp được tăng lên gấp mười lần.
Còn lúc bình thường bị Tả Tiểu Đa luyện tập như thế nào, đánh cho gà bay chó chạy đầy Diệt Không Tháp ra sao, bị đánh lên bờ xuống ruộng kiểu gì, thường xuyên bị Nguyên Hỏa Quyết đốt thành chim trọc lông ra sao vân vân...