Đông Hoàng và tám vị Tổ Vu cười đến hết sức vui vẻ, mỗi một người đều ôm bụng, vỗ vỗ bắp đùi, ngã nghiêng ngã ngữa, phua cả nước bọt ra ngoài... Thật sự có thể xem như không có chút hình tượng chút nào để nói...
Nhất là thằng cha mặt mày dữ tợn hung hăng ở giữa, nhìn cứ giống như con nhím ấy, suýt chút nữa là cười đến rớt răng ra ngoài luôn.
Tả Tiểu Đa thò đầu ra nhìn hiện tượng quỷ dị trước mặt, gãi gãi đầu, vẻ mặt vẫn cứ ngẩn ngơ không biết phải làm sao.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Cmn cái này là đang đùa giỡn với ta hả?
Hay là đang chơi đùa ta đây?
Hay là đang chơi ta vậy?
Chỉ thấy Đông Hoàng đứng dậy, cười ha ha một tiếng, nói: “Chúc mừng các vị, hôm nay sẽ được thoát khỏi cảnh khốn khổ. Từ nay rồng bơi biển lớn, phượng lượn không trung; Trời cao mặc chim bay, biển rộng... Mặc cá bơi.”
Một vị Tổ Vu dẫn đầu nghiêm mặt nói: “Mối thù truyền kiếp của Vu Yêu, tuy rằng là hoa vàng hôm qua, nhưng trong Thanh Thiên Kiếp, hai tộc vẫn ở hai thế đối lập; Lần này rời đi, ngày khác tất nhiên sẽ có lúc quyết đấu sinh tử, Đông Hoàng huynh, nhớ phải bảo trọng. Đầu Lục Dương Khôi Thủ, Đại Nhật Chân Hỏa này, đừng để người khác tính kế lấy đi đấy.”
Đông Hoàng cười ha ha một tiếng: “Đế Giang, mặc dù trẫm không có đầu óc giở trò âm mưu quỷ kế, nhưng so với ngươi thì tự động vẫn có thể dùng được một chút, câu nói này của ngươi chính là điều trẫm muốn nói với ngươi đấy.”
Một vị Tổ Vu khác không có kiên nhẫn nói: “Ngươi đừng có mở miệng ngậm miệng là trẫm này trẫm kia nữa, cứ nghe là lại thấy khó chịu. Tự xưng “Ta” một câu chẳng lẽ khó lắm hả? Chính là chướng mắt kiểu làm bộ làm tịch này của ngươi... Ngươi nói xem một con quạ đen như ngươi, làm màu cái gì không biết...”
Gương mặt vẫn đang mỉm cười của Đông Hoàng lập tức trở nên khó coi: “Huyền Minh, ngươi là muốn khiêu khích trẫm hả?”
Huyền Minh nhún nhún vai, vỗ tay một cái, một luồng khí lạnh lạnh thấu xương lập tức tràn đầy, trời cao đất dày, toàn bộ không gian đều bị băng sương bao trùm, dưới chân hóa thành sông băng trong nháy mắt, sông băng lại mau chóng lột xác trở thành là huyền băng.
Chỉ trong một thoáng mà khắp nơi đều là màu của băng tuyết!
Chỉ thấy hắn ngửa đầu dương dương đắc ý, nói: “Ngươi nóng tính quá, nhiều năm rồi mà vẫn cứ như vậy, chọc ngươi một câu thôi mà ngươi đã quýnh đít lên rồi... Có sao nói vậy, bộ ta nói sai câu nào rồi hả? Chẳng lẽ đi nói ngươi không phải là quạ đen, chẳng lẽ ngươi vẫn là Phượng Hoàng hả? Hơn nữa ấy, ngươi cứ trẫm này trẫm nọ trước mặt bọn ta, ngươi tự nghĩ ngươi là hoàng đế của bọn ta sao? Bọn ta có thừa nhận hoàng đế là ngươi sao? Ôi chao, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng này của ngươi xem, nói ngươi có một câu mà đã có thể tức đến mức này, quả nhiên không hổ danh là tên bám váy của Hồng Hoang trước kia, đến nay vẫn cứ là một tên bám váy, ừm, nghe nói tên ranh con ngươi đến bây giờ vẫn còn độc thân hả? Vậy phải gọi là một tên bám váy già rồi... Chậc chậc chậc...”
Trong lời nói, thế mà đến cả không khí cũng đều đóng băng.
Tả Tiểu Niệm thấy vậy thì không khỏi thỏa mãn trong lòng, hóa ra băng hàn chi lực còn có loại cảnh giới này, đạo của ta không cô đơn rồi.
Tả Tiểu Đa thì xem đến mức mắt chữ a mồm chữ o.
Tận mắt nhìn thấy vị Huyền Minh Tổ Vu này, Tả Tiểu Đa không kìm được lập tức nghĩ đến Băng Minh Đại Vu.
Thuộc tính Băng Hàn giống như vậy, uy năng công pháp giống như vậy, thế mà đến cả tính tình cũng giống như nhau...
Tác phong làm việc cũng là nói hùa giống y hệt nhau.
Đặc biệt là loại mùi vị đê tiện quen thuộc ấy, quả thực là đón gió nổi lên.
Nếu như không phải nhìn thấy đối phương mở miệng nói chuyện thì suýt chút nữa sẽ nghĩ là do Băng Minh Đại Vu tự mình đến đây...
“Xem ra Băng Minh Đại Vu không chỉ truyền thừa công pháp của Huyền Minh Tổ Vu, hơn nữa còn truyền thừa cả tính cách của Huyền Minh Tổ Vu... Chỉ có điều truyền thừa tính cách hơi nhiều, còn truyền thừa công pháp thì có chút không đủ...”
“Chẳng lẽ điểm đặc biệt của công pháp của nhất mạch Huyền Minh chính là như vậy sao?”
“Đây thật là... Khiến ta nhìn thấy là lại phải than thở.”
Đông Hoàng ở phía kia đã bị tức đến mức toàn thân run rẩy.
“Huyền Minh! Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ngươi phải chết vì chính cái miệng này của ngươi! Tuyệt đối sẽ không có bất cứ ngoại lệ nào, hôm nay ta đặt những lời này ở đây!” Đông Hoàng cực kì tức giận.
“Ha ha ha, bị ngươi nói như vậy ta thật sự rất sợ đó...” Huyền Minh nhún nhún vai, hoàn toàn không thèm để ý đến.
Còn bảy vị Tổ Vu khác thì đều cúi mặt im lặng.
Đế Giang và Cộng Công thở dài một tiếng, cái thằng cha Huyền Minh này, có thể sống đến giờ phút này đúng thật là không dễ dàng gì.
Một Vu tốt như vậy tại sao lại có một cái miệng như kia chứ?
Thật sự không biết đã từng xảy ra bao nhiêu cuộc chiến tranh không cần thiết rồi, đều chỉ vì cái miệng đê tiện thích khiêu khích này đó.
Những năm tháng kia, Vu Tộc lộn xộn đến mức trên thế gian đều là kẻ địch, thật sự là có rất nhiều chuyện đều bởi vì cái miệng này, còn lại thì là vì anh em nghĩa khí, không thể thấy chết không cứu.
Có đôi khi đám Tổ Vu còn cảm thấy vô cùng may mắn: May là qua nhiều năm như vậy mà Vu Tộc chỉ có duy nhất một người đê tiện như thế thôi!
Nếu như có thêm một người nữa...
Chỉ sợ, thật sự là không dễ giải quyết rồi...
“Nhóc con kia!”
Huyền Minh nói: “Sư phụ ngươi là ai vậy? Sao ngươi lại biết Chân Hỏa của Chúc Dung? Nhưng tu luyện lại có Đại Lãng Thần Công của Cộng Công? Đứa bé gái bên cạnh ngươi có phải là nhất mạch truyền thừa của ta hay không? Tại sao phương hướng tu luyện lại giống với ông đây như vậy?”
Không còn nguy hiểm nữa rồi...
Trong lòng Tả Tiểu Đa đương nhiên là không sợ chút nào.
Thằng cha này thế mà lại cậy già lên mặt, cậy già lên mặt với ông đây, ngươi còn non lắm...
“Ta họ Tả, thuộc Nhân Tộc Tinh Hồn. Vị tiền bối Huyền Minh này, ta có thể nói chút chuyện phiếm được không, vừa rồi không phải là ta đang nói đùa với các vị đâu, lần này vì cứu các ngươi mà thật sự đã điều động đến tinh anh hai tộc Vu Tộc và Tinh Hồn, đoán là lúc này đang không ngừng có người chiến đấu đến chết, không biết có phải ngươi vẫn muốn tiếp tục giữ lấy hứng thú của ngươi không? Nhất định phải nói rõ ràng ở chỗ này hả? Nếu như ngươi thật sự không quan tâm, vậy ta sẽ nói đến mấy ngày sau với ngươi luôn.”