Cái miệng này của Tả Tiểu Đa cũng đã trải qua huấn luyện, nổi tiếng lâu đời, là một cái miệng dày dặn kinh nghiệm!
Những chuyện khác không cần nói đến, thấy Băng Minh Đại Vu thế nào?
Dưới cái miệng này của Tả Tiểu Đa thì hắn chưa từng hưởng được một chút lợi nào.
Một câu của Tả Tiểu Đa đã chặn ngang bụng của Huyền Minh, miệng mở rộng nhưng không nói nên lời.
Hắn có thể nói: Vậy chúng ta tâm sự đi sao?
Nếu như hắn dám nói thì Tả Tiểu Đa chắc chắn sẽ theo đến cùng, mà những Tổ Vu khác cũng sẽ lập tức chào hỏi hắn bằng nắm đấm, để hắn im miệng!
Bên ngoài vì muốn cứu bọn hắn mà đã đánh nhau đến đen trời rồi, ngươi còn muốn ở đây tâm sự?
Nếu như nói không tán gẫu nữa, mau chóng ra ngoài thôi.
Vậy cmn câu hỏi vừa rồi kia chẳng phải chẳng khác gì đang đánh rắm sao?
Thời điểm quan trọng như thế mà ngươi cứ nói một đống chuyện vô nghĩa như vậy là đang làm cái khỉ gì chứ? Uổng công cho ngươi còn là Tổ Vu đấy!
Tả Tiểu Đa kia đúng là đáng ghét mà, đặc biệt là bên cạnh còn có một tên Đông Hoàng nữa, có tên người ngoài này ở đây, không tin là một đám Tổ Vu đều không cần thể diện!
Yêu Tộc và Vu Tộc đã đạt được thỏa thuận sẽ thả bọn họ đi không sai, nhưng mà là để diễn một tuồng kịch, chiến đấu bên ngoài cũng là sự thật!
Động một tí là lại chết người cũng là sự thật, không phải giả dối!
“Hự hự e hèm...”
Huyền Minh Tổ Vu hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tả Tiểu Đa, đang định nói câu “Vậy chúng ta mau chóng ra ngoài đi”.
Tả Tiểu Đa đã nhanh hơn đánh đòn phủ đầu, thở phì phò nói: “Ngươi có thái độ gì vậy? Ngươi cứ đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao? Ngươi là không có ý tốt với ta, mang ý đồ xấu trong lòng, là muốn nhằm vào ta sao? Ánh mắt đó... Thật là hung ác mà!”
Huyền Minh: “...”
“Ha ha ha ha...” Cuối cùng Đông Hoàng Thái Nhất cũng không nhịn được mà cười vang.
Các Tổ Vu khác cũng là chậc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
Bọn hắn thật sự không ngờ rằng, trên đời này thế mà cũng còn có người có thể dùng bản lĩnh ăn nói để áp chế cái miệng đê tiện này của Huyền Minh!
Đây thật sự là không thể tin được mà...
Không thể không phục!
Thật ra thì bọn hắn không hề biết, sở dĩ Tả Tiểu Đa có thể khắc chế được Huyền Minh, chính là bởi vì...
Tả thiếu thật sự là... Cao hơn bậc của Huyền Minh Băng Minh một bậc.
Nếu như Huyền Minh và Băng Minh là Thần tiện...
Vậy Tả Tiểu Đa, đã phong Thánh rồi!
Thánh tiện!
Đông Hoàng đột nhiên nhớ đến, lúc ấy tại Tử Tiêu Cung thì thực sự Tả Tiểu Đa đã ngồi trên một cái đệm cói Thánh Nhân, mặc dù sau đó biểu thị không ngồi, nhưng mà đã từng ngồi lên, đó cũng là sự thật.
Chẳng lẽ...
Thánh vị của tên Tả Tiểu Đa này... Thật sự chính là... Khụ, đê tiện... Không, Kiếm Đạo?
Đông Hoàng cười ha ha một tiếng, bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
“Các vị, sau ngày hôm nay, gặp lại trên giang hồ.”
“Sau ngày hôm nay, gặp lại trên giang hồ!”
Tám vị Tổ Vu cùng nhau nâng chén, uống một hơi cạn sạch, biểu hiện rõ ràng thái độ phóng khoáng.
Vu Tộc và Yêu Tộc đương nhiên là kẻ địch không đội trời chung, nhưng mà, các vị cấp cao năm đó đích thật là cùng chung chí hướng. Ai cũng không thích ai, nhưng mà nhìn ai cũng đều thấy rất thuận mắt giống như nhau.
Cho dù có bị phong ấn ở nơi này, nhưng qua nhiều năm như vậy cũng không hề chịu bất cứ ngược đãi nào, càng không có bất cứ cấm chế gì. Thậm chí có một vài lúc, Đông Hoàng và Yêu Hoàng còn thường xuyên đến đây để cùng nhau nói chuyện phiếm, uống rượu.
Mọi người nghĩ gì nói đó, uống với nhau cực kỳ vui vẻ; Có lúc thậm chí cả Yêu Hậu cũng đến cùng.
Bầu không khí vẫn luôn vô cùng hòa hợp, hoàn toàn chính là cuộc gặp mặt của những ông bạn già.
Bây giờ đến lúc như ngày hôm nay, cuối cùng cũng đã đến lúc mỗi người đi một ngả.
“Các vị thuận buồm xuôi gió, ta không tiễn nữa, lần sau trên giang hồ tiếp tục chém giết nhau đi.”
Đông Hoàng cười một tiếng thật dài, cơ thể dần dần bay lên cao, dần dần biến mất giữa không trung.
Nên nói đều đã nói rồi, sau này gặp lại vẫn là kẻ thù.
Nên liều sẽ liều, nên giết sẽ giết, lúc nên hợp tác thì vẫn sẽ tiếp tục hợp tác.
“Ranh con, theo bọn ta!”
Nhìn thấy bóng dáng của Đông Hoàng tan biến, tám vị Tổ Vu tập hợp chiêu pháp, cùng nhau phát lực, khí thế to lớn phóng lên tận trời cao!
Sau một tiếng nổ vang rền, toàn bộ vùng đất trống của Yêu Hoàng Cung trực tiếp đảo lộn lại.
Cấm chế phía ngoài đã bị Tả Tiểu Đa phá vỡ, mặc dù đã được lấp lại lần nữa nhưng sơ hở chung quy là vẫn tồn tại.
Lúc này tám vị Tổ Vu hợp lực hành động, đương nhiên chỉ có dễ như trở bàn tay, mạnh như vũ bão.
Sau tiếng vang này, ba người đang giao chiến bên ngoài cũng lập tức ngừng chiến, sau đó lập tức nhìn thấy tám vị Tổ Vu đột phá phong ấn, tái hiện cõi trần.
Tám bóng dáng giống như Ma Thần đứng trong tro bụi tràn ngập đầy trời, ngửa mặt lên trời cười to.
“Ta đến rồi đây!”
Yêu Hoàng Đế Tuấn đã đoán được trước cũng cười ha ha: “Xuất hiện rồi!”
Tả Trường Lộ và Hồng Thủy Đại Vu cũng là hạng người sành sỏi cuộc đời, thấy mầm biết cây, trong chốc lát đã xâu chuỗi được rất nhiều chi tiết từ đầu đến cuối trong lần cứu viện này, sao còn không đoán ra được rất có thể lần này là do Yêu Hoàng cố ý thả đám Tổ Vu ra để lại được thấy ánh mặt trời, trong lòng không khỏi khâm phục khí độ rộng lớn của Yêu Hoàng.
Kẻ địch lớn bị hắn cầm tù phong ấn nhiều năm như vậy, một khi thoát ra được, cho dù là cố ý làm vậy, nhưng trong tiếng cười của vị Yêu Hoàng bệ hạ này chỉ có cởi mở và mong đợi mơ hồ, đủ để thấy rõ tính tình cao thượng của hắn.
Cộng Công Tổ Vu cười lớn một tiếng, mở miệng nói trước: “Đế Tuấn! Cảm ơn chiêu đãi của ngươi trong nhiều năm qua, phần tình nghĩa này, tương lai Vu Tộc bọn ta nhất định sẽ báo đáp.”
Đế Tuấn nheo mắt lại: “Nếu các ngươi đã phá bỏ phong ấn thoát ra ngoài, tiếp tục bước đi trên cõi trần, vậy cũng chỉ là Tổ Vu Vu Tộc, những chuyện khác đều là vô nghĩa nhiều lời. Các ngươi tạm thời cứ đi đi, giữa Vu Yêu của ngươi và ta, đến lúc lượng kiếp tất nhiên vẫn sẽ còn một trận chiến, xem xem hai tộc Yêu Vu, cuối cùng là ai mạnh ai yếu.”
“Chả lẽ lại sợ ngươi chắc!”