Tả Trường Lộ vừa nói vừa thở dài.
Yêu Hoàng cũng vừa nghe vừa thở dài.
Ngô Vũ Đình và Yêu Hậu giả vờ không nghe thấy, trên thực tế lại là dựng lỗ tai lên chờ nghe.
Trong lòng Tả Trường Lộ rõ ràng, muốn để Yêu Hoàng, Yêu Hậu thật sự thừa nhận mối quan hệ này, gọi mình là bác trai, bác gái, tuyệt đối không thể, so với viễn vong còn viễn vông hơn.
Đoan nhân duyên này, khiến Yêu Hoàng, Yêu Hậu và Tả Tiểu Đa bằng vai phải lứa, hai đại năng giả này bóp mũi còn có thể nhận được, nhưng nói đến hai vợ chồng mình cao hơn hai vợ chồng họ một bậc, đó là chuyện nhất định không đời nào.
Trở mặt tại chỗ cũng không phải không thể.
Mà trên thực tế, chuyện này không chỉ là Yêu Hoàng không thừa nhận, hai người Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình tương tự cũng không dám.
Thậm chí cho dù Yêu Hoàng nhận, Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình cũng không dám đồng ý.
Một khi nhận lời, mình chợt bằng vai vế với đạo tổ, ma tổ, thậm chí còn cao hơn nửa bậc với tam Thanh Thánh Nhân!
Cái này ngươi dám đồng ý?
Đây chính là liên quan đến vấn đề lớn, chuyện lớn vai vế của tất cả cường giả thượng cổ hồng hoang!
Thử hỏi có một ngày gặp được Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tả Trường Lộ có dám mặt dày gọi một tiếng ‘Chào anh lớn’ không?
Thật sự dám làm như vậy, chỉ là môn hạ Ngọc Hư đám người Quảng Tử Thành có thể nuốt sống hắn!
Nghĩ tới nghĩ lui, Yêu Hoàng thì thà chết không làm, Tả Trường Lộ cũng tuyệt đối không dám.
Hai bên suy nghĩ giống nhau, tự nhiên giao tiếp dễ dàng hơn.
Tả Trường Lộ và Yêu Hoàng bốn mắt nhìn nhau, đồng thời phát ra một tràng cười ngượng ngùng.
“Khụ khụ, hahahaha...”
“Khụ hừ khụ hừ, hehehe...”
“Cái này...”
“Cái này....”
“Ngươi nói trước.”
“Ngươi nói trước được rồi.”
“Không, vẫn là ngươi nói trước.”
Yêu Hoàng không định nói trước, thái độ dị thường kiên quyết.
Bây giờ cmn vai vế ta thấp hơn, ta nói trước nói cái lông.
Ta nói trước?
Tả Trường Lộ không nhịn được nghĩ tới quan hệ giữa mình và Lệ Trường Thiên.
Hắn nghĩ trong lòng: “Nếu không, ta gọi ngươi là đại ca, ngươi gọi ta là cha?”
Nhưng những lời này, cho dù như thế nào hắn cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Nếu hắn nói ra, Yêu Hoàng và Đông Hoàng có thể điên lên ngay lập tức... Đây là Yêu Hoàng cung đó.
Phải thận trọng!
Tả Trường Lộ trầm ngâm chốc lát, nói: “Tiểu Đa từng nói qua với ta một câu chuyện dã sử, sư đệ của một nhà Giáo Tổ nào đó, bản tính vô cùng hài hước, tính cách trẻ con, có một ngày mạnh mẽ lôi kéo con cháu nhà sư điệt kết nghĩa, không đồng ý cũng không được, về sau sư điệt kia nói với con cháu gia đình mình: “Sư thúc ngây thơ hồn nhiên, không so đo vai vế đời thường, trong giang hồ vai vế bị rối loạn cũng là điều bình thường, chỉ là có duyên phận gặp gỡ nhau, chúng ta cứ tách biệt ra, người nào tính riêng người đó... Ta cảm thấy đủ loại chuyện lúc trước, cũng là như thế, chỉ là có duyên phận gặp gỡ nhau... Cũng không cản trở chúng ta tự bàn vai vế...”
Nghiêm khắc mà nói, ý nghĩa lời nói này của Tả Trường Lộ, nhìn như cũng có lý, nhưng không dám nắm chắc cũng là thật sự không dám nắm chắc.
Như phía trước đã nói, đây là cơ hội quan trọng nhất để nói, nếu đối phương sẵn sàng đồng ý, nói chuyện không cần phải lo lắng nữa, cũng là một câu chuyện hoang đường!
Nhìn thấy Yêu Hoàng vỗ tay cười nói như trút được gánh nặng: “Không tệ không tệ, ý kiến hay, chúng ta tự bàn vai vế, tự bàn vai vế thật là tốt, giang hồ vốn là vai vế bị rối loạn, không so đo vai vế đời thường, mới là lẽ phải.”
“Chúng ta cũng là nhân vật vượt qua lẽ thường, làm sao có thể bị trói buộc bởi đời thường... Ha ha, tốt.”
Đông Hoàng cũng không nghiên cứu về chén rượu nữa rồi, ngẩng đầu lên nói: “Tự bàn vai vế là tốt, nhưng cụ thể bàn như thế nào?”
Yêu Hoàng nói thẳng thắn: “Tiểu Đa và Tiểu Niệm, chính là ân nhân cứu mạng của Nhã Quỳnh, đương nhiên là đồng lứa với chúng ta. Điều này không thể rối loạn!”
“Đại ca nói rất đúng.”
Đông Hoàng gật đầu, mặt đỏ như táo: “Đây là duyên phận của Nhã Quỳnh, cũng là duyên phận của mọi người.”
“Chúng ta cùng Tả Ngự Tọa... Khụ khụ khụ, là bạn tri kỷ với nhau đã lâu, danh tiếng lớn như sét đánh bên tai, cho nên cũng thế... Cái này cái này...” Yêu Hoàng đang nói thì bắt đầu nói lắp.
Dù một đời làm Yêu Hoàng, cũng không thể nói lên lời này trôi chảy.
Ngươi nói chuyện ngang hàng cùng con trai người ta.
Sau đó lại nói chuyện ngang hàng cùng cha người ta?
Mọi người công nhận là một chuyện, có thể nói ra miệng như thế nào lại là một chuyện khác.
Đông Hoàng thấy đại ca gặp khó, thở dài trong lòng, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một vẻ không sợ bất cứ cái gì, vỗ đùi, cười ha ha: “Chúng ta cũng là người đứng đầu các tộc, dĩ nhiên cũng là nói chuyện cùng thế hệ thôi! Chuyện này có gì không thể nói, đúng không?”
Không thể không nói, người chuyên diễn kịch có khác.
Đông Hoàng bệ hạ có thể diễn nhân vật quân lâm thiên hạ, cũng có thể diễn người chỉ huy quyết định thắng bại, còn có thể diễn ông lão hiền lành, còn có thể diễn một người nhiều mưu trí bày mưu nghĩ kế...
Bây giờ diễn loại nhân vật đần độn không biết xấu hổ này, rõ ràng cũng là giống như đúc, có ba phần như khắc vào xương cốt!
Tóm lại chính là chuyện mất mặt, tất cả đều do Đông Hoàng làm.
Chuyện đại ca không nên làm ra, để ta làm, chỉ đơn giản như vậy!
Yêu Hoàng Đế Tuấn lập tức thở phào ra một hơi, đưa một ánh mắt khen thưởng cho Đông Hoàng, nói: “Mặc dù bình thường em trai chính là người lăn lộn như vậy, nhưng giờ phút này nói được lời này nghe đúng thật sự, trẫm cũng nghĩ như vậy.”
Đông Hoàng cúi đầu trợn mắt một cái, nghĩ trong lòng, ta có thể nói không đúng sao, mẹ nó. Đây vốn chính là lời nói ở khóe miệng ngươi nhưng không thể nói ra...
Hơn nữa nói cái gì mà bình thường hắn là người lăn lộn như vậy? Ta là loại người bình thường hay lăn lộn sao? Còn không phải là bị ngươi ép?
Nếu không nể mặt mũi của chị cả, ta mới không thèm quan tâm ngươi!
Nhưng mà ta diễn kịch cả đời cùng ngươi tên đại ca này rồi, cho đến ngày hôm nay, coi như là bất kỳ nhân vật nào cũng thử một lần rồi...
Cuộc đời diễn kịch này, đến tận bây giờ, coi như là các lĩnh vực đều thử một lần rồi.
Bất kỳ một cái lĩnh vực nào, cũng có một người giữ cúp vua diễn kịch đứng sau!