Hiện giờ toàn bộ nội hải đã hóa thành sông máu thật sự, máu đổ gợn lên từng đợt sóng, trông như sóng thần, tràn ra mặt biển, ở trên đất bằng, quân tiến thần tốc.
Những nơi đi qua, núi cao sụp đổ, thành thị thất thủ, cảnh tượng khắp nơi hoang tàn, phế tích trải đầy.
Trên bờ dù có Anh Hồn Quan nhưng khó chống đỡ được trước từng đợt tấn công như sóng thần liên tục không ngừng, càng chưa nói đến va chạm điên cuồng từ vô số huyết thần tử. Sau sự chống cự ngắn ngủi, Anh Hồn Quan dần hiện ra dấu hiệu bị ăn mòn, lập tức thất thủ…
Sóng máu ngợp trời, dâng trào ào ạt!
Vô số người đang giãy dụa, kêu la thảm thiết trong bể máu, nhưng nhiều nhất vẫn là những người nổi lên lặn xuống mấy lần rồi mất tung mất tích, tất cả đều hóa thành đống xương trắng ảm đạm, chìm chìm nổi nổi bên trong sông máu.
Và sau khi lăn tròn một vòng, đến cả xương trắng cũng chẳng thấy đâu!
Dần dần càng nhiều sinh linh bị thôn phệ, bể máu càng ngày càng lớn mạnh.
Sóng máu cuồn cuộn, chốc lát đã cao mấy nghìn trượng, mạnh mẽ dữ tợn, không sao bì nổi!
Tả Tiểu Niệm xông lên trước nhất, vào lúc đập vào mắt hình ảnh đất bằng hóa biển máu, bay vọt qua một cái đã là ba nghìn dặm, áo trắng váy trắng, bay vụt qua giữa trời!
Mà những nơi đi qua, khí tràng rét lạnh đến cực điểm lan tràn, đi đến đâu lan đến đó, càn quét toàn bộ không gian.
Biển máu vốn đang giương nanh múa vuốt, điên cuồng ầm ầm vô tận, không chỉ bọt sóng đột nhiên hạ xuống nghìn trượng mà toàn bộ đều bị đông lại!
Tiểu Tiểu Đa bây giờ đã trưởng thành thành thực thể hoàn toàn chín muồi, lột xác thành sinh linh Tiên Thiên, cao giai băng phách, sau khi phun ra một hơi, ở hướng khác cũng biến thành băng phong ngàn dặm, sông máu bị đông cứng!
Lý Thành Long điều binh khiển tướng đều là kết quả sau khi đã suy nghĩ tính toán kỹ lưỡng.
Dùng thuộc tính đóng băng ngang tàn của Tả Tiểu Niệm để đối chiến với biển máu A Tu La, có thể nói đó là sự tồn tại như thiên địch. Khi Tả Tiểu Niệm đến đâu, đầu ngọn sóng biển máu vô tận lan ra khắp nơi trước đó lập tức hóa thành băng, cuối cùng chẳng thể làm gì được nữa!
Vấn đề duy nhất ở đây là Tả Tiểu Niệm có thể kiên trì được bao lâu!
Biến biển máu thành băng, cũng không thể làm biến mất đi được, vẫn còn tồn tại như cũ!
Vụt vụt vụt…
Vô số huyết thần tử nhảy ra từ trong biển máu bị đóng băng, tiếp theo đó là rất nhiều chiến sĩ A Tu Lu bị đóng băng trong biển máu đồng loạt hiện thân.
Ầm ầm ầm…
Vào chính thời khắc này, băng diễm của Tả Tiểu Niệm bốc lên toàn diện!
Biển máu đã bị đóng băng kia, tất cả đều biến thành ngọn băng diễm hừng hực!
Vẫn bị đóng băng, vẫn là tượng băng, nhưng lại bốc lên hàn diễm!
Đây là ngọn lửa đặc biệt không thể đảo lộn!
Là ngọn lửa huyền dị không thể nào dập tắt!
Cho dù sau đó biển máu có trào ra cũng chỉ có thể cung cấp thêm nhiên liệu cho băng diễm mà thôi.
Chẳng qua trong nháy mắt đó, đến trăm vạn huyết thần tử, chiến sĩ A Tu La đều dính phải băng diễm, mà sự diệt vong của bọn họ… chính là kết quả đã định!
Từ trong tiếng kêu la dày đặc, một bóng dáng cao lớn, đầu tóc bù xù, như thể ác ma trồi lên từ địa ngục, giáng xuống nhân gian.
Kẻ vừa đến chính là Minh Hà lão tổ.
Hắn quan sát băng diễm lạnh lẽo thiêu đốt ngợp trời, lan tràn khắp nơi ở trước mặt, con ngươi của hắn đột nhiên co lại.
Hắn giận dữ nói: “Thủy Phượng Băng Diễm tại sao lại xuất hiện ở đây!”
Lần này rõ ràng Phượng Hoàng tộc là liên minh, tại sao lại xuất hiện chuyện thế này!
Chẳng lẽ Phượng Hoàng tộc có mưu tính khác, muốn gài bẫy bản tổ?
Hắn vội vàng bay lên phía trước xem xét, lập tức nhận ra Tả Tiểu Niệm… Đó là thiếu nữ có thể thoải mái ngồi xuống ở Tử Tiêu Cung?
Nhưng trên người con nhóc này làm sao có băng diễm của Phượng Hoàng tộc?
Đây chính là thứ vô cùng quý báu đối với Phượng Hoàng tộc…
Cũng vào chính thời điểm này, trên bầu trời lại xuất hiện một bóng người.
Chỉ thấy đó là một con khỉ với cái đầu to hình thù kỳ dị xấu xí bỗng nhiên xuất hiện, tự dưng há miệng. Từ trong miệng nó ục ục ục liên tục xuất hiện thứ màu vàng… đục ngầu… khí thể?
Đó là… độc?
Độc tố cứ như thủy triều phun trào, trào ra từ trong miệng Chu Yểm ra ngoài, tưới lên băng diễm đang thiêu đốt điên cuồng…
Ngay tức khắc, vô số sương độc chầm chậm bốc lên, mà những đám sương độc đó rõ ràng nghe theo chỉ huy bay đến và bao trùm lấy đại quân A Tu La.
Mùi hôi thối nồng nặc tận trời kia giống như nhà vệ sinh công cộng không có người quản lý cả hai ngày gặp mưa to giữa hè sau lại gặp ánh mặt trời nóng đổ lửa, vả lại còn có mùi mấy trăm con chuột chết rùa chết đang thối rữa…
Có là A Tu La tộc, ngửi thấy loại mùi này cũng không kìm được muốn nôn.
Vũ khí sinh hóa!
Tuyệt đối là vũ khí sinh hóa!
Lực sát thương của loại vũ khí sinh hóa này sắp xuất hiện…
Đập vào mắt là cảnh tưởng trên người tất cả những người có tiếp với thứ mùi này bắt đầu thối rữa dần…
Chỉ trong nháy mắt, thật ra cũng chưa đến một nháy mắt… A Tu La tộc trên toàn bộ đại địa đều mục nát cả lượt.
Băng diễm ngập trời sém vào người, hẳn nhiên xác định kết cục phải chết của vô số huyết thần tử và đại quân A Tu La. Nhưng như thế vẫn có thể kéo dài thêm thời gian, đến khi lực lượng sương mù độc xuất hiện, đẩy đại quân biển máu một khoảng lớn đến gần cái chết!
Nhưng thương vong số lượng lớn của đại quân biển máu không lọt được vào trong mắt Minh Hà lão tổ, thứ mà hắn thật sự để tâm chính là…
Hai mắt Minh Hà lão tổ trợn to đến mức sắp rơi ra ngoài, giận dữ lên tiếng: “Chu Yểm? Ta, ngươi cmn… sao ngươi lại ở đây? Mẹ nó… mẹ nó…”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, đột nhiên cả quả tim cũng bắt đầu đập loạn nhịp theo.
Sắc mặt Minh Hà lão tổ thay đổi!
Trời địu!
Sao Chu Yểm lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa còn là tình huống đối địch nhau?
Vận xui gia hỏa này… haizzz, không nhắc chuyện này nữa, nhìn lại hệ quả mà hiện tại gia hỏa này gây ra… bây giờ A Tu La tộc chí ít đã tổn thất mấy chục vạn…
Mà đây mới chỉ là bắt đầu, đợi đến khi trận chiến kết thúc, hao tổn một triệu hoặc thậm chí nhiều hơn, chỉ sợ còn chưa hết nữa?
Chẳng lẽ đây chưa tính là vận rủi?