Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2692 - Chương 2690: Diệt Tam Tộc! (3)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2690: Diệt tam tộc! (3)

Tả Tiểu Đa hét lên, phủ định theo bản năng: “Lý Thành Long! Ngươi ăn nói bậy bạ! Ngươi dám trù ẻo thầy Tần! Ta đập ngươi một chùy bây giờ!”

Lần này, Lý Thành Long dồn tất cả lực lượng rót vào trường kiếm trong tay, hóa thành ánh kiếm dài hơn ngàn trượng, quét sạch trái phải, cách Tả Tiểu Đa không đến mười mét.

“Là thật!”

“Ba tộc Long Phượng ỷ vào thiên phú của chủng tộc có thể bay trên không trung, đáp xuống Thượng Kinh, lúc đó bọn ta đều đang ở tiền tuyến, không thể làm gì được, chỉ có một mình thầy Tần đến kịp, thầy Tần vì muốn bảo vệ sự an toàn của Thượng Kinh, nên đứng ra, một mình đánh nhau với ba tộc... Cuối cùng anh dũng hy sinh... Nhưng hắn đã cố gắng kéo dài thời gian, chống đỡ đến khi chúng ta đến!”

“Nếu không trận chiến hôm nay, cho dù cuối cùng ai thắng ai thua, thì Thượng Kinh cũng khó còn tồn tại trên thế gian này, mọi người đều bị vây khốn trong thống khổ!”

“Thầy Tần... Là bị bọn họ hại chết...”

Lý Thành Long bậc khóc: “Tuyệt đối không được tha cho bọn họ!”

Tả Tiểu Đa thần trí hoảng loạn, lẩm bẩm: “Thầy Tần... Đã đi thật rồi sao? Hoa.... Hoa bỉ ngạn của hắn còn chưa dùng đến nữa mà...”

“Hắn... Hắn đi thật rồi, vậy... Chuyển thế của hiệu trưởng phải làm sao? Lẽ nào lời ta nói thật sự ứng nghiệm, đó là một đoạn... Nghiệt duyên! Đã định tình sâu duyên mỏng, lần lượt lướt qua nhau? !”

Trong lúc mê man, trước mắt dường như hiện ra khuôn mặt quen thuộc của Tần Phương Dương, lúc này đang xụ mặt nhìn hắn.

“Ngươi còn tái phạm nữa, có tin ta tẩn ngươi một trận hay không!”

Tần Phương Dương nói như vậy.

Thoáng chốc, bi thương từ đáy lòng Tả Tiểu Đa xộc lên, nghẹn ngào nói: “Ngươi có bản lĩnh... Thì lại đây đánh ta... Chỉ nói miệng thì tính là gì chứ... Hu hu...”

Lúc này thần trí của hắn vô cùng hoảng hốt, cũng không biết trái tim đã lạc đến phương trời nào, khó có thể trở về.

Ban đầu, để Tần Phương Dương trở về làm hiệu trưởng, Tả Trường Lộ và Tả Tiểu Đa đã bịa ra vô số lý do, mới có thể khiến cho Tần Phương Dương chịu trở về.

Những lời ngay đó, vẫn còn vang vọng bên tai, nói gì mà tương lai sẽ có trận chiến của cấp cao, Tần Phương Dương cũng có thể như Vương Phi Hồng năm đó, vào lúc quan trọng nhất xông ra như quân đột kích!

Từng câu chữ chắc như đinh đóng cột, nếu thật sự có ngày đó, Tần Phương Dương nhất định sẽ là người đầu tiên ra trận.

Đương nhiên, với thực lực và tu vi lúc đó của Tần Phương Dương, có thể trở thành cánh tay đắc lực trong bóng tối, chắc chắn không sai, không thể nghi ngờ!

Nhưng về sau tình thế phát triển, tình huống như vậy, càng ngày càng không có khả năng xảy ra.

Nhưng sau khi Tả Trường Lộ bàn bạc với Tả Tiểu Đa, không gọi Tần Phương Dương nữa.

Trong vấn đề sắp xếp Tần Phương Dương, Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình quả thực là có ý đồ riêng.

Một mặt biết ơn những gì Tần Phương Dương và Hà Viên Nguyệt đã bỏ ra cho Tả Tiểu Đa; mặt khác cũng vô cùng khâm phục sự bền bỉ của hai người, sống chết cũng không đổi, cho dù âm dương cách biệt, vẫn hướng về nhau...

Vô cùng muốn hai tác thành cho hai người có tình này, giúp họ đoàn tụ.

Để Tần Phương Dương làm hiệu trưởng Nhị Trung, cũng là dựa trên cân nhắc này.

Đôi tình nhân này, đã khổ một đời rồi.

Thật hy vọng bọn họ có thể đoàn tụ, cho dù kiếp sau của Hà Viên Nguyệt... Nhưng vẫn là gặp lại, đặc biệt là có sự tồn tại của hoa bỉ ngạn, vấn đề mất đi kí ức cũng không phải là vấn đề gì lớn...

Nên để cho bọn họ trải nghiệm hương vị hạnh phúc khó quên...

Đây là năm người Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm, Lý Thành Long, Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình cùng mưu tính sắp xếp, an trí kết cục cho Tần Phương Dương!

Vốn kế hoạch này diễn ra vô cùng tốt đẹp.

Tần Phương Dương cũng an ổn ở Nhị Trung, hưởng vài năm sóng yên gió bình.

Nhưng Tần Phương Dương trước giờ vẫn khồng quên lời phó thác ngày ấy, có tu vi cao nhưng không hề biếng nhác, ngược lại còn tiến bộ hơn rất nhiều.

Khoảng thời gian trước, đột nhiên phát giác ra có gì đó không đúng, sắp đánh nhau rồi sao vẫn không đả động gì đến mình, nên đã chủ động liên hệ với Tả Trường Lộ.

Tả Trường Lộ cảm giác... Nếu như Tần Phương Dương đến nơi tiền tuyến cao thủ nhiều như mây thế này, chắc cũng không có chuyện gì.

Người một nhà của hắn đều đã là Chuẩn Thánh rồi.

Trong một phe thế lực, bốn vị ngồi lên vị trí Chuẩn Thánh, mười người vượt qua Tiên Thiên Linh Bảo đỉnh cấp, còn có một vị Bán thánh; mười mấy vị là bậc Đại La đỉnh phong...

Nếu khoe khoang thì chiến lực tổng hợp thế này, dù có mang ra so với yêu tộc được xưng là mạnh nhất chư tộc thì cũng không kém là bao.

Càng không nói đến con trai và con gái của hắn đã có căn cơ vững chắc, tiềm lực khí vận lớn vô cùng, mặc dù mới đến cảnh giới Chuẩn Thánh không lâu, nhưng trong số những Chuẩn Thánh, khó tìm ra địch thủ!

Nói câu không khách sáo ấy à, dù là Yêu Hoàng và Đông Hoàng thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm.

Tần Phương Dương muốn đến, đương nhiên không thành vấn đề, thế nào cũng đảm bảo được an toàn cho hắn.

Thế là thuận miệng đồng ý.

Sau có bàn bạc chuyện gì cũng đến thông báo cho Tần Phương Dương.

Nhưng có ai ngờ được, Tần Phương Dương mới đi được nửa đường, thậm chí là còn chưa đến nửa đường, lúc đã sắp tới Bạch Đầu Sơn, cách xa hẳn Thượng Kinh rồi... Thì bị ba tộc Long, Phượng, Kỳ Lân phát động tấn công mười mặt!

Nếu Tần Phương Dương chấp hành quân lệnh, đi Bạch Đầu Sơn, thì ai cũng không thể nói gì hắn được.

Đây là quân lệnh!

Nhưng ngay lập tức Tần Phương Dương quay đầu, đi Thượng Kinh!

Sau đó... Đã xảy ra chuyện thảm khốc này.

Thật sự là... Cho dù là ai, cũng sẽ vô cùng bất ngờ!

Lúc trước nhất thời nói đùa, vào lúc thời khắc mấu chốt đứng ra, một lời ứng nghiệm, mãi mãi rời đi!

Tạo hóa trêu người, người đã bị định sẵn phải chết thì không chết, người nghịch thiên sửa mệnh thì chết; kẻ đã mưu tính trù bị từ lâu, cuối cùng vẫn không thể đảm bảo được, mọi chuyện đã đi đến bước này, Tả Tiểu Đa hối hận đến xanh cả ruột.

Lẽ nào, đây là báo ứng mà ta đã tự xưng là biết trước thiên cơ, bảo vệ mọi người xung quanh hay sao?

Hắn bắt đầu nghĩ, nếu như lúc đầu... Để cho Tần Phương Dương đến tiền tuyến Bạch Đầu Sơn, có lẽ, những chuyện thế này đã không xảy ra, ít nhất thì cũng sẽ không chết!

Bình Luận (0)
Comment