Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2693 - Chương 2691: Diệt Tam Tộc! (4)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2691: Diệt tam tộc! (4)

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt quét sang Tổ Long, Thủy Phượng, Kỳ Lân đang ở trước mặt, lập tức trở nên hung hãn, tràn đầy sát khí.

Cũng tại mấy tên này, hại chết thầy Tần của ta!

Tội không thể tha!

“Một tên cũng không tha, hôm nay ba tộc sẽ hoàn toàn biến mất, không tồn tại trên thế giới này!”

Cả người Tả Tiểu Đa đằng đằng sát khí, thêm ba phần ủ dột, ba phần bi thương, ba phần căm phẫn, một phần sắc bén!

Tả Tiểu Đa đang trong trạng thái như vậy, khiến cho ba người Tổ Long, Thủy Phượng, Kỳ Lân đang ở cách đó mấy trăm mét cũng cảm thấy trái tim như bị một bàn tay nắm chặt, cái cảm giác chưa từng trải qua kể từ lúc sinh ra tới giờ.

Trên chiến trường, tiếng la hét không ngừng vang lên.

Cao thủ của nhân tộc Tinh Hồn, càng giết càng hung tàn, tình thế bây giờ đã thay đổi lớn, đã không còn là đối chiến, mà là... Phe ta đơn phương chém giết!

Càng về sau, bốn phương tám hướng trên chiến trường vang vọng “Báo thù cho Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân”, “Xả hận cho thầy Tần!”.

Người của Long tộc, Phượng tộc, Tộc Kỳ Lân bắt đầu chạy trốn khắp nơi.

Chiến đấu đến giờ phút này, hy vọng cuối cùng của bọn họ đã bị dập tắt, thậm chí có thể nói rằng... Đến cả dũng khí chiến đấu cũng bị đả kích đến không còn chút gì!

Bây giờ trong lòng chỉ còn lại khiếp sợ!

Vốn dĩ người đông thế mạnh, cứ nghĩ phần thắng sẽ thuộc về mình, ba tộc hợp lực, ai có thể đối đầu cơ chứ?

Nhưng mà bây giờ…... Người đứng đầu của ba tộc đang bị người ta đánh sắp thành bánh bao ở bên kia, mạng còn khó giữ...

Bản thân bên này, những cao thủ siêu cấp dường như đều bị đánh chết hết rồi, còn những người tu vi kém một chút thì chết không kể hết...

Có nhiều người cho rằng trốn ở giữa đại quân thì sẽ khá an toàn, nhưng cũng khó tránh khỏi số mệnh bị một thanh kiếm quét ngang chém hết...

Đây là thế đạo gì chứ...

Mọi người đều có cảm giác chung là bản thân đã mất đi sự đảm bảo an toàn cơ bản nhất, không chạy trốn thì làm gì?

Bản thân Long, Phượng, Kỳ Lân cũng khó bảo toàn, sao có thể bảo vệ được cho chúng tộc, bọn ta còn ở lại nơi này thì chỉ còn một con đường chết, chạy trốn sống sót, an toàn mới là đúng đắn nhất!

Nhưng mà đại quân giao chiến như thế, cần phải tập hợp sức chiến đấu của tất cả mọi người cố gắng chống đỡ, hoặc là chiến đấu đến khi thắng lợi, chỉ có đợi đến khi đại chiến kết thúc mới coi như là hoàn toàn kết thúc.

Cách làm chạy trốn tán loạn của các tộc phụ thuộc ba tộc mới là tự tìm đường chết thật sự, tự làm tự chịu.

Đuổi giết những kẻ trốn chạy này nhẹ nhàng hơn việc đối mặt với kẻ địch!

Những kẻ trốn chạy, khi bị cao thủ Tinh Hồn đuổi giết, đều bị vờn đến chết, lại không có dũng khí chống trả.

Binh mã ba tộc còn đang ngoan cường chống trụ, đã bị đại quân Tinh Hồn đang chiếm ưu thế tuyệt đối bao vây.

Vô số yêu thú cấp cao bị bắt sống, lần lượt gấp gáp xin tha.

“Ta chịu làm vật cưỡi cho Nhân tộc! Đừng giết ta...”

“Ta chịu làm vật cưỡi cho Nhân tộc, làm linh sủng, đồ chơi cũng được nữa...”

“Ta cũng chịu!”

“Ta cũng chịu!”

“Ta có thể bay có thể chạy, trông cũng khá ưa nhìn, ta bằng lòng làm...”

“...”

Tóm lại dưới sức ép của cái chết, người của ba tộc đều cầu mong được sống, ý tưởng xấu xa gì cũng bộc lộ ra.

Một khi mất đi sự cao ngạo trong máu, ba tộc Thái Cổ Long, Phượng, Kỳ Lân cũng chỉ vậy mà thôi.

Những tộc phụ thuộc vào ba tộc cũng như thế!

Những chiến sĩ Tinh Hồn thấy vậy bèn do dự, quay đầu nhìn lại, đợi xin chỉ thị cấp trên.

Ngoài việc cảm thấy chịu nhận những tù binh này, có thể làm tan chút ý chí chiến đấu cuối cùng của ba tộc, còn có một chút tham vọng, lặng lẽ liên tưởng, có yêu thú làm thú cưỡi, chẳng phải sẽ rất oai phong, có thể thăng cấp sức chiến đấu!

Người cưỡi rồng, kẻ cưỡi Phượng, Kỳ Lân kéo xe nghĩ thôi cũng thấy vô cùng vui vẻ rồi!

Lại nghe Tả Tiểu Đa ngửa mặt lên trời hét lớn: “Không tiếp nhận tù binh!”

Cùng lúc đó, Lý Thành Long cũng hô to: “Đều giết sạch cho ta!”

“Tay mỗi người bọn họ đều đã nhuộm máu đồng bào chúng ta, trên tay mỗi người, đều là có mạng sống của huynh đệ các ngươi! Các ngươi lại muốn tha cho bọn họ?”

Tả Tiểu Đa phẫn nộ vô cùng: “Trong lòng các ngươi nhen nhóm ra ý nghĩ như vậy, còn mặt mũi đối mặt với linh hồn các huynh đệ đang ở trên trời hay sao?”

“Có còn liêm sỉ hay không?”

Dưới tiếng gầm rú và chất vấn như vậy, vô số quân sĩ Tinh Hồn như bừng tỉnh, thoáng chốc đầu óc đã tỉnh táo, rõ ràng.

“Tuân lệnh! !”

“Không cho phép tiếp nhận đầu hàng!”

“Chém tận giết tuyệt!”

Binh khí giương cao, sáng loáng như tuyết!

Ầm ầm hạ xuống!

Máu tươi như biển!

Nhuộm đỏ cả trời!

“Các huynh đệ, đã báo thù cho các ngươi rồi! !”

“Các huynh đệ, chúng ta thắng rồi!”

“Thiên Vương, ngươi có nhìn thấy không? !”

“Chúng ta thắng rồi!”

Vô số tướng sĩ thân thiết với Du Đông Thiên, lệ rơi đầy mặt.

Huynh đệ kết nghĩa của Du Đông Thiên, Thiên Địa Nhật Nguyệt Tinh, cao thủ ngũ phương, sau khi kết thúc, chỉ còn lại Nguyệt Tôn Giả vết thương chồng chất.

Hắn hao tâm tổn sức, nước mắt chảy dài, liều mạng tìm kiếm, muốn tìm ra thi thể của huynh đệ.

Nhưng tới lui, chỉ tìm được nửa phần xương đầu của Nhật Tôn Giả.

Những người khác đều đã hóa thành cát bụi!

Hắn ngửa mặt lên trời hét lớn, gói các vật dụng hằng ngày của các huynh đệ, thiêu đốt hết thảy, quỳ xuống dập đầu mấy cái, gào to: “Thiên Vương! Các huynh đệ đến đây! Trên trời dưới đất, sống chết không từ!”

Lời còn chưa dứt đã tự đoạn tâm mạch, tự đốt thần thức, tự tuyệt thần hồn chết đi!

Trên người vết thương chồng chất, đổ vào trong lửa lớn, một lát sau xương cốt cũng không còn, không còn tồn tại trên thế gian này.

Hắn đã quyết tâm chết, không cho ai có cơ hội ngăn cản hắn.

Nhìn thấy thi thể đang bị thiêu đốt trong lửa lớn, nhiều người không nhịn được khóc không thành tiếng.

“Đại chiến còn chưa kết thúc, huynh đệ sao lại vội vã mà đi như vậy! ?”

Nam Chính Càn bật khóc thành tiếng.

“Đi thôi, đừng quấy rầy bọn họ nữa.” Du Tinh Thần vẻ mặt đìu hiu, như thể đã già đi không biết bao nhiêu tuổi, bóng lưng ngày thường luôn thẳng tắp, giờ đây cũng hơi còng xuống.

“Các huynh đệ của hắn, bọn họ đã phấn đấu một đời, đều đã đi cả rồi, chỉ còn một mình hắn cô độc sống tiếp... Không bằng chết đi...”

“Thành toàn cho hắn đi.”

Bình Luận (0)
Comment