Tả Tiểu Đa nhếch mép nói: “Chết đi? Nếu đã được sinh ra trong hỗn độn cùng thời với Bàn Cổ Đại Thần thì sao có thể chết như thường được? Sao ta không thấy? Chắc là ngươi dùng quỷ kế gì đó, hại chết người ta xong chiếm lấy danh xưng con phượng hoàng đầu tiên gì gì đó... Ha ha, nếu không có toan tính lần này, e là hai chữ Nguyên Hoàng ngươi cũng sẽ không nói ra, đúng chứ? Còn nữa, cứ cho là ngươi có bày bố rải rác khắp chư tộc, có lẽ không phải giả, nhưng mà những huyết mạch lưu lạc bên ngoài này, sau khi đạt đến cảnh giới nhất định, đều sẽ tự biết rõ những chuyện trước đây, lúc ấy còn muốn trở về thì chỉ có não bị úng nước!”
Thủy Phượng lạnh nhạt nói: “Đó không phải là trọng điểm, không liên quan, trọng điểm bây giờ là, ta đã hạ độc vào trong thần hồn vợ ngươi!”
“Bây giờ ngươi rõ rồi chứ?”
Thủy Phượng nói.
Tả Tiểu Đa hừ mũi, nói: “Đủ rồi, bớt nói nhảm, nói ra yêu cầu của ngươi đi.”
Ánh mắt hắn càng thêm sắc lạnh, thêm ba phần chết chóc, găm thẳng vào lòng người.
Nhìn chằm chằm Thủy Phượng như thể cái nhìn chằm chằm của rắn độc, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, giống như sắp không thể kìm nén được nữa.
Tên khốn này, lại dám lấy Niệm Niệm Mèo uy hiếp ta!
Đáng chết là chiêu này có tác dụng, đánh vào nơi quan trọng nhất trong lòng Tả Tiểu Đa.
Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám làm ra hành động xốc nổi.
Nếu độc này đã hạ vào trong thần hồn của bản thân Tả Tiểu Đa, thế thì kẻ đứng đầu của ba tộc này sớm đã tan thành tro bụi, Tả Tiểu Đa sao có thể chịu loại uy hiếp như vậy!
Nhưng nó lại nằm trong người của Tả Tiểu Niệm...
Không biết Vân Trung Hồn đã qua đây từ lúc nào, tức đến trợn mắt: “Thủy Phượng, uổng cho ngươi là bậc tiền bối Đại Năng tời Thượng Cổ, bây giờ thắng bại rõ ràng, lại dùng chiêu hèn hạ như vậy, để tính đường chạy trốn, ngươi không thấy xấu hổ à?”
Thủy Phượng mắt điếc tai ngơ, thản nhiên nói: “Điều ta muốn cũng chỉ là hôm nay được toàn mạng rời đi, binh mã còn lại, các ngươi cứ mang đi. Sau này lại tính tiếp, đổi lại các ngươi sẽ có được mạng sống của một người đã lên tới Thánh Nhân, đây là quá hời cho các ngươi rồi.”
“Chỉ khi bọn ta đến nơi an toàn, ta mới sẽ giải độc, thế nào?”
Bên cạnh, Lý Thành Long vội vàng chạy qua, khinh thường nói: “Nhưng bọn ta làm sao xác định được, ngươi có thể giải được độc mà ngay cả Thánh Nhân cũng phải chết này?”
Một câulàm bừng tỉnh người trong mộng.
Loại độc có thể giết chết Thánh Nhân, giải thế nào?
Chỉ dựa vào hai ba câu nói của một kẻ tu vi còn chưa chạm được đến bậc Thánh Nhân như ngươi hay sao?
Nếu như bị ngươi hố, Tả Tiểu Đa và các bậc cao thủ Tinh Hồn chẳng phải là cực kỳ ngu xuẩn hay sao?
Lý Thành Long tiến lên một bước, nhìn vào Tuyệt Thiên Chi Độc nho nhỏ đẹp đẽ tới mức không nói lên lời ở trong băng diễm kia, thản nhiên nói: “Nếu như ta đoán không lầm... Nguyên Hoàng năm đó, là thủ lĩnh của Phượng Hoàng trước khi mở trời lập đất, đã chết vì loại độc này có đúng không?”
Con ngươi của Thủy Phượng co rụt lại, hung ác nhìn chằm chằm Lý Thành Long.
Lý Thành Long nói: “Suy nghĩ rộng hơn một chút, cho dù Nguyên Hoàng trúng độc, thì tất nhiên sẽ sử dụng tu vi cả đời của hắn để chống lại, cố gắng áp chế lại độc này, nhưng cuối cùng vẫn không may mắn thoát được, mà Nguyên Hoàng sau khi chết đi, lúc ngươi thu lại độc này, tiện thể dung hợp với thần hồn Nguyên Hoàng, chia làm hai phần, hình thành ràng buộc... Sau đó bày ra trận này có đúng không?”
“Tự dát vàng lên mặt, gì mà an bài chư tộc, thế cục kinh người, cho dù ngươi có an bài những người đó, thì cũng có bao nhiêu người có dòng máu Phượng tộc chịu trở về đâu. Điều đó chứng tỏ ngươi không có được lòng người, nếu như những đại tu giả ngươi vừa nói đều thuộc về Phượng tộc, vậy Phượng tộc của người sớm đã đứng đầu chư tộc, bây giờ cần gì phải liên hợp với hai tộc khác công kích Tinh Hồn của bọn ta?”
“Chỉ có chị Tiểu Niệm, quả thật là do ngươi an bài từ sớm, nhưng ngươi làm tất cả không phải chỉ đơn thuần là muốn tạo ra một thiên tài tuyệt thế vượt qua cả ngươi và Nguyên Phượng, tạo ra một người sinh ra và lớn lên ở Nhân tộc, một thiên tài tuyệt thế luôn chống đối ngươi!”
“Ý tưởng của ngươi là muốn lợi dụng tài nguyên của Nhân tộc, giúp ngươi bồi dưỡng ra một thuộc hạ có năng lực siêu cấp? Dù sao độc này trong tay ngươi, bất cứ lúc nào, chỉ cần ngươi muốn sử dụng thì cũng đều có thể, dựa vào chị Tiểu Niệm, uy hiếp những người quan tâm chị Tiểu Niệm, giống như hôm nay vậy, đúng không?”
Lý Thành Long vỗ tay, lạnh nhạt nói: “Đây mới là dự tính thật sự của ngươi, kế sách thật hay, cũng thật gian xảo... Quá hèn hạ! Nếu lỡ như có chuyện, giống như lúc này, ngươi có thể dựa vào nó bảo vệ tính mạng của bản thân, kéo dài hơi tàn, thậm chí còn có thể cò kè mặc cả.”
“Đúng thật là tính toán chu toàn, dùng loại thần vật như vậy để bảo vệ mạng sống. Ha ha, ha ha....”
Lý Thành Long khiêu khích châm chọc, làm cho sắc mặt của Tổ Long, Thủy Phượng và Tổ Kỳ Lân thay đổi liên tục, giống như vô cùng hổ thẹn.
Nhưng ba người cũng không nói câu nào.
Bây giờ, đây đã là cơ hội sống cuối cùng mà bọn họ có được.
Có thể sống tiếp được hay không, chỉ có thể trông chờ vào kịch độc trong tay Thủy Phượng có dùng được hay không.
Tiếng kêu la bốn phía, càng lúc càng ít, mỗi lúc một xa...
Binh mã ba tộc, bây giờ đã gần như chết sạch.
Tả Tiều Đa không hạ lệnh ngừng tay, Lý Thành Long cũng vậy.
Thủy Phượng cũng không yêu cầu để bản thân mang theo những thủ hạ này rời đi, bởi vì hắn cảm nhận được, nguy cơ càng lúc càng nặng, cảm giác ngột ngạt mỗi lúc một tăng.
Lý Thành Long hít một hơi thật sâu, nhìn Tả Tiểu Đa, truyền âm: “Lão đại, hay là...”
Tả Tiểu Đa không trả lời, sắc mặt ngày càng lạnh tanh.
Giữa chiến trường, lặng ngắt như tờ.
Thật lâu sau, vẻ buồn khổ thoáng qua trên mặt Tả Tiểu Đa, cắn răng nói: “Trận chiến này liên quan đến khí số của Nhân tộc Tinh Hồn, Hữu Lộ Thiên Vương chết trận, thầy Tần chết trận, Vương Lăng Vân chết trận, năm vị hộ pháp Thiên Vương chết trận, tu giả Đại La ba mươi hai người cũng đã chết trận, tiền bối ở cảnh giới Hỗn Nguyên chết trận một trăm bảy mươi lăm người... Tu giả Hợp Đạo chết hơn tám ngàn; tu giả Phi Thiên chết một trăm năm mươi ba ngàn; Quy Huyền chết hơn ba triệu người; dưới bậc Quy Huyền chết hơn ba mươi triệu...”