Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2696 - Chương 2694: Diệt Tam Tộc! (7)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2694: Diệt tam tộc! (7)

Hắn càng nói, khóe mắt càng đỏ hoe.

Hắn cắn chặt răng, nói: “Mà kẻ cầm đầu gây họa, đang ở trước mắt!”

“Đưa tay lên là có thể dồn bọn họ vào chỗ chết!”

“An ủi vong linh của hàng triệu người đã ngã xuống!”

“Nếu bởi vì cá nhân ta... Sao có thể buông tha cho những kẻ hai tay nhuốm đầy máu của nhân tộc chúng ta rời đi được... Tả Tiểu Đa ta sau này còn mặt mũi nào đối diện với bia mộ trải dài mấy vạn dặm kia đây! ?”

“Niệm Niệm Mèo là vợ ta, ta có thể làm chủ cho nàng ấy!”

“Nhưng mà đợi đến lúc thế giới hòa bình, ông đây sẽ đi đoàn tụ với nàng!”

Môi bị Tả Tiểu Đa cắn bật ra máu: “Muốn uy hiếp ta, con mẹ ngươi điên rồi à!”

Nói xong bèn định bắt đầu chém giết.

Thủy Phượng hét to: “Chậm đã!”

Nhanh chóng giơ tay lên, chấm sáng hồng lập lòe trong băng diễm: “Tả Tiểu Đa...”

Hắn thấy ánh mắt Tả Tiểu Đa trở nên hung tợn, không nhịn được cười điên cuồng: “Được thôi, nếu ngươi đã đại nghĩa như vậy, Thủy Phượng ta có chết cũng phải kéo theo người vợ xinh đẹp của ngươi cùng nhau lên đường, nếu không thì chẳng phải là cục diện triệu năm nay ta dày công bày ra đều đổ sông đổ bể hết sao!”

Lời còn chưa dứt, hai ngón tay dùng sức, hiển nhiên là đang kích nổ Tuyệt Thiên Chi Độc kia.

Trông thì như độc đó nằm trong tay, nhưng thực ra là liên kết với ý niệm của hắn, ngoại lực không thể nào ngăn cản được.

Tả Tiểu Đa gầm lên giận dữ, muốn xông lên, giết chết kẻ này.

Ngay lúc này, đột nhiên có một ánh kiếm, vượt qua thời gian, xuyên qua không gian, nhanh chóng lao đến!

Sau đó mới có một giọng nói bình thản vang lên: “Ta nhớ ta từng nói với ngươi, đừng lấy thứ này để làm chuyện như thế, sao ngươi lại không nghe lời!”

Hai ngón tay hắn ra sức đồng thời khởi động ý niệm, kích nổ vốn nên xảy ra, nhưng đợi đến lúc hai ngón tay dán vào nhau, ý niệm mờ mịt trống rỗng, hắn mới phát hiện, Tuyệt Thiên Chi Độc trong tay, không còn nữa!

Hắn thất thanh không dám tin mà nói: “Ai đó?”

Bên cạnh, bỗng xuất hiện một đạo nhân mặc trang phục màu xanh, lưng đeo trường kiếm, một tay chắp ra sau, một tay thưởng thức vật đang cầm, không phải là kịch độc bên trong băng diễm thì còn là gì nữa?

Băng diễm vẫn nhấp nháy, tỏa ra vẻ đẹp không nói thành lời.

Tả Tiểu Đa reo lên, quá kích động mà nhảy dựng lên.

Người đến có khuôn mặt tuấn tú, dáng người thẳng tắp, đứng ở chỗ đó, dường như chư thiên vũ trụ đều bị hắn giẫm dưới chân!

Chính là Tiệt giáo Giáo Chủ, Thông Thiên Giáo Chủ!

Một trong Tam Thanh, Thượng Thanh chân nhân!

Cả người Thủy Phượng run lẩy bẩy, dốc sức hét lên: “Thông Thiên! ! Ngươi vẫn chưa đi à! !”

Thông Thiên Giáo Chủ cười, ánh mắt sắc bén, nói: “Nhớ lúc ở Tử Tiêu Cung, ta đã từng nói với ngươi, đừng có động đến đường lui của ngươi! Tiểu Đa Nhi và Tiểu Niệm Nhi, ta bảo vệ.”

Hắn lạnh lùng hỏi: “Sao ngươi... Lại không chịu nể mặt ta hả? !”

Thủy Phượng tức đến mức hít thở không thông, nhịn không được ho khan sùng sục.

Nể mặt ngươi?

Mạng của ta sắp mất luôn rồi, còn muốn ta nể mặt ngươi?

Nhưng mà bây giờ, không nói ra câu nào, bởi vì hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng!

Một kiếm kia của Thông Thiên, không chỉ đơn thuần lấy đi Tuyệt Thiên Chi Độc trên tay hắn, mà còn chặt đứt liên hệ thần hồn của hắn!

Đồng thời cũng lấy đi một lượng lớn thần hồn của hắn!

Mà thứ làm ra được hiệu quả này, thì chỉ dó kiếm khi Tru Tiên năm đó danh chấn bát hoang thôi.

“Được, được, được.” Thủy Phượng tuyệt vọng cười: “Thông Thiên Giáo Chủ... Bổn tọa khâm phục!”

Thông Thiên cầm lấy Tuyệt Thiên Chi Độc, bình thản nói: “Được, tất nhiên là được, chỉ tiếc là ngươi bây giờ, ngay cả tư cách đấu võ mồm với ta ngươi cũng không có!”

Nghe thấy vậy Tả Tiểu Đa phẫn hận hét to, giơ cao chùy lớn, sát khí tràn ngập bốn phía.

Ầm ầm ầm...

Mấy ngàn chùy liên tiếp đập xuống không chút khoa trương.

Tổ Long, Thủy Phượng, Kỳ Lân không phản kháng, đứng im không nhúc nhích, bọn họ đã tuyệt vọng rồi.

Tiếp tục giằng co, cũng chỉ phí công tốn sức.

Trước khi chết, Thủy Phượng lạnh lùng để lại một câu: “Tả Tiểu Đa, ngươi đời đời kiếp kiếp cũng không thể nào giải được kịch độc trên người vợ ngươi!”

“Tuyệt Thiên Chi Độc ở trong thần hồn, khi tu vi của nàng tăng lên thì nó cũng mạnh hơn, nàng ngộ ra được băng diễm, cũng chỉ là mới bắt đầu, chuyện độc phát chỉ là sớm hay muộn mà thôi! Ngươi cứ đợi đi!”

“Ha ha ha...”

Tiếng cười vang vọng bị Tả Tiểu Đa đập đứt đoạn, Thủy Phượng ngay lập tức trở thành từng mảnh thịt vụn!

Cả chiến trường, lặng ngắt như tờ!

Tới đầy khí thế, muốn chiếm bằng được, ba tộc Long Phượng, một khi bị lật đổ, từ đây sẽ bị xóa tên vĩnh viễn!

Nơi ở của bọn họ... Tả Tiểu Đa nhất định sẽ không bỏ qua.

Thậm chí lúc này, Lý Thành Long đã bắt đầu lên kế hoạch, diệt sạch hậu hoạn.

...

Sau đó, binh sĩ Tinh Hồn đang yên lặng dọn dẹp chiến trường.

Cẩn thận tìm kiếm những mảnh vụn, hy vọng có thể tìm được vết tích chứng minh huynh đệ đã từng tồn tại.

Lúc chiến đấu, mọi người ai nấy đều liều chết quên mình, tình thế nguy cấp, thực sự không có thời gian bận tâm có bao nhiêu người bên cạnh mình đã ngã xuống; nhưng lúc này đây, chiến trận đã kết thúc, những người may mắn còn sống sót, tinh thần bừng tỉnh, lý trí trở lại, ai nấy thấy đều đau đỡn như đứt cả ruột gan, đau thấu tâm can.

Bọn họ nghẹn ngào, rơi nước mắt, cố gắng cẩn thận tìm kiếm...

Phía biên giới, Mục Yên Yên lẻ loi đứng đó, giống như một linh hồn có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào, một linh hồn trống rỗng.

Bạch Vân Đóa đứng cách nàng ấy không xa, lo lắng nhìn nàng.

Nàng lẻ loi đứng đó, bên cạnh không có bóng dáng quen thuộc nào.

Hai người quen thuộc nhất, đều không còn nữa.

Lam Thư cũng chết trong trận này rồi!

Bây giờ chỉ còn sót lại một sợi tóc bay ra lúc Lam Thư tự bạo...

Chứng minh, một cô gái lặng lẽ một đời, cũng đã bỏ ra cả đời, từng sống, từng đánh trận, từng tồn tại!

Mục Yên Yên nắm chặt sợi tóc trong tay, ánh mắt trống rỗng.

Bây giờ, nàng đã hoàn toàn không tìm được ý nghĩa để tiếp tục sống.

Nàng cảm nhận rõ ràng... Thế giới này, đã hoàn toàn không liên quan gì đến mình nữa.

Trích Tinh Đế Quân Du Tinh Thần tập tễnh bước đến, sắc mặt phức tạp, thần sắc tang thương, một hồi lâu sau mới nhẹ thở dài cất tiếng: “... Mục nha đầu, ngươi...”

Mục Yên Yên giật mình như bị giật điện xoay người lại, buồn bực lắc đầu: “Ta là Mục Yên Yên, không có quan hệ gì với Hữu Lộ Thiên Vương!”

Mọi người đều yên lặng.

Bình Luận (0)
Comment