Mục Yên Yên cười tự giễu, nhẹ giọng, như đang nói mê: “Hắn đã đi rồi, vợ của hắn, ở bên đó đợi hắn, mặc kệ là sống hay chết, bọn họ mới là một đôi, một đời một kiếp một đôi người, vô cùng trân quý.”
“Cho dù là đời này, hay ở kiếp sau, bọn họ đều là một đôi, mới là một đôi.”
“Ta... Ta không có tư cách đến làm phiền bọn họ.”
Nghe như vậy, trong lòng Bạch Vân Đóa và Du Tinh Thần chợt quặn đau từng đợt, nhất thời không biết nên nói gì, ngẩn người lặng đứng đó.
Du Đông Thiên cầu người được người, không vướng bận gì ra đi.
Nhưng Mục Yên Yên còn sống trên thế gian này, lại phải trải qua thống khổ và tưởng nhớ vô cùng vô tận, không còn hy vọng gì nữa.
Thậm chí so với Du Đông Thiên, so với Tần Phương Dương càng không có hy vọng, chỉ còn tuyệt vọng!
Bởi vì, trước giờ nàng chưa từng có được, chưa từng được sở hữu.
Không chỉ là đời này kiếp này...
Thậm chí ngay cả đời sau kiếp sau, cũng không thể ngóng mong, không thể trông chờ.
Cổ họng Du Tinh Thần run rẩy, khóe mắt đỏ hoe, mắng: “Tên hư đốn này... Đi rồi... Còn hại người...”
“Hắn không hại ta... Hắn chỉ vì quá nhớ vợ của hắn mà thôi... Ta hiểu, ta hiểu được mà...”
Mục Yên Yên khẽ nói: “Có trách, chỉ có thể trách bản thân ta, có khuôn mặt quá giống...”
“Ta rất ngưỡng mộ người có cùng gương mặt này, chỉ vậy mà thôi...”
Giọng Du Tinh Thần run rẩy: “Con à, ngươi có lẽ là chuyển thế của Phong Hoa... đứa trẻ Tiểu Ngư Nhi, có lẽ sẽ không nhận nhầm đâu...”
“Phải hay không... Đã không còn quan trọng nữa... Từ đây về sau, sẽ chỉ là Mục Yên Yên, cũng chỉ là Mục Yên Yên.”
Mục Yên Yên nở nụ cười cay đắng, nói: “Ta đi đây.”
Bạch Vân Đóa giật mình, nói: “Ngươi muốn đi đâu?”
Mục Yên Yên mờ mịt lắc đầu: “Không biết, đường ở dưới chân, đi đến đâu thì cứ ở đó.”
“Vậy thì cần gì phải đi? Ở cùng với bọn ta, chúng ta...” Bạch Vân Đóa nói được một nửa.
“Hãy tha thứ cho ta... Ta muốn làm một đào binh... Bởi vì ta... Thực sự không biết, ta chiến đấu vì ai, ta sống tiếp vì ai, ta đã không còn bất kỳ mục tiêu nào nữa rồi...”
Mục Yên Yên chậm rãi xoay người, đi đến chiến trường đang được dọn dẹp, chậm rãi quỳ xuống, kiên quyết dập đầu ba cái.
Trong lòng nàng tràn đầy mờ mịt.
Ta hận ngươi.
Ngươi nhớ vợ ngươi, lại đến trêu chọc ta, sau khi ta động lòng, bắt đầu thử tiếp nhận, trông mong vào tương lai... Thì chỉ đổi lại được một câu xin lỗi.
Mà ngươi đã hóa thành cát bụi mãi mãi.
Lần này ngươi chết, có lẽ xứng đáng với người trong thiên hạ, xứng với huynh đệ của ngươi, xứng với Phong Hoa, xứng với cả đại lục này.
Nhưng ngươi... Xứng với ta sao?
Ta không nên hận ngươi sao?
Nàng mờ mịt một lúc, rồi bỗng đứng lên, rời đi như một u linh.
“Đừng theo ta... Ta... Ta sợ khi nhìn thấy các ngươi... Ta sẽ không muốn gặp lại người quen nào nữa, không muốn nhớ lại chuyện cũ...”
Bạch Vân Đóa đuổi theo hai bước, kinh ngạc dừng bước.
Nàng hiểu câu nói này, về sau, cho dù là ai... Người có mặt hôm nay, xuất hiện trước mặt Mục Yên Yên, đều sẽ làm tổn thương nàng ấy...
Mục Yên Yên đi không nhanh, thậm chí có thể nói là rất chậm, cả người toát ra vẻ trống rỗng, nhưng lại kiên quyết vô cùng.
Từ xa nhìn lại... Mọi người đều nhìn thấy, cũng đều cảm nhận được, người đang đi, chỉ còn là cái xác biết đi, chứ không phải là... Một người sống nữa.
Bạch Vân Đóa nhìn theo bóng dáng mỗi lúc một xa của Mục Yên Yên, hai mắt mở thật to, lệ tuôn rơi như suối...
Chậm rãi xa dần, mái tóc của Mục Yên Yên dần chuyển thành bạc với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, dần trắng như y phục trên người nàng...
Cả đầu bạc trắng.
Thê lương phất phơ trong gió.
Cuối cùng biến mất ở nơi hoang dã xa xôi, không nhìn thấy được nữa...
Giống như một vong hồn lưu lạc, mãi mãi lang thang giữa chốn trời đất này...
Bỗng chốc bọn họ cảm thấy vô cùng chua xót, không kìm được khóc thất thanh.
“Ta đã lưu Thần Hồn Ấn trên người nàng ấy...”
Du Tinh Thần run rẩy nói: “Để nha đầu ấy... Có một khoảng thời gian bình tĩnh lại, nghỉ ngơi đi... Đợi đến sau khi đại chiến kết thúc, lại...”
Bạch Vân Đóa đẫm lệ lắc đầu, theo động tác lắc đầu, nước mắt văng khắp nơi.
Nàng không nói chuyện.
Cũng không đành lòng nói.
Bởi vì nàng biết, đời này kiếp này, chỉ e chẳng có ai tìm được Mục Yên Yên, nhìn thấy Mục Yên Yên...
Là một người phụ nữ, nàng biết tình trạng bây giờ của Mục Yên Yên, thấu hiểu, nên đồng cảm.
Lão gia tử, ngươi không hiểu nữ nhân... Ngươi không biết, nữ nhân đi đến bước này, thật sự đã mất hết can đảm, không còn gì luyến tiếc nữa.
Về sau, Tinh Thần Ấn mà Du Tinh Thần lưu trên người Mục Yên Yên, quả thật không biết vì sao lại hoàn toàn biến mất...
Trên thế gian này, cũng thật sự không còn ai nhìn thấy Mục Yên Yên nữa.
Đến khi đại chiến kết thúc, sau khi những cường giả trên thế gian này đều đã rời đi thật lâu...
Nhị Trung thành Phượng Hoàng, xuất hiện một bà lão tóc bạc trắng, không ai biết bà đến từ đâu, cũng không ai biết tên của nàng là gì, chỉ biết rằng, nàng tự xưng là Tử Vân.
Bà Tử Vân ở Nhị Trung thành Phượng Hoàng, dạy học mấy năm ngắn ngủi, có một ngày, ánh bình minh vừa ló dạng, lúc tử khí đến từ phía đông che phủ bầu trời, hình như nàng nhận ra điều gì đó, lặng lẽ rời khỏi Nhị Trung thành Phượng Hoàng, theo ánh mặt trời, đi về hướng đông.
Từ đó... Hoàn toàn biến mất..
...
“Cầm lấy!”
Thông Thiên đưa Tuyệt Thiên Chi Độc cho Tả Tiểu Đa.
“Đây là loại tuyệt độc có thể giết chết Thánh Nhân sao?” Tả Tiểu Đa hỏi.
“Đúng, quả thật là thế.”
“Nếu như Giáo Chủ biết được nguồn gốc của thứ này, vậy ngươi có biết cách giải độc không?” Tả Tiểu Đa đặt hy vọng rất lớn vào Thông Thiên Giáo Chủ.
Thông Thiên Giáo Chủ lắc đầu: “Thứ này chưa từng xuất hiện trên đời, ta cũng biết rất ít về loại độc này, nhưng loại độc này năm đó quả thực đã giết chết Nguyên Hoàng của Phượng tộc, Nguyên Hoàng không khác gì với Thánh Nhân, thậm chí còn mạnh hơn, chuyện này ngươi chỉ có thể tự mình từ từ tìm ra cách giải thôi; ít nhất, ta giải quyết không nổi; có thể trong tương lai tu vi của ngươi tăng cao, đạt đến mức tách ra khỏi Thiên Đạo, ở trên Đại Đạo, lại đi thêm một khoảng cách nữa, ngươi sẽ có thể giải quyết được.”
“Vậy bây giờ phải làm như thế nào? Vẫn luôn phải mang theo thuốc nổ bên mình hay sao?” Tả Tiểu Đa chết lặng.
“Ngươi sợ cái gì chứ?”