Thông Thiên Giáo Chủ có chút buồn cười: “Một nửa vật này đã nằm ở trong tay ngươi rồi, nếu đã như vậy rồi mà vợ của ngươi vẫn không yên tâm, thì ta thật sự không biết có còn cách an toàn nào nữa không, chỉ cần ngươi không phát động, thì dù có ngàn tỉ năm trôi qua, độc này cũng sẽ không phát tác.”
Tả Tiểu Đa lo lắng hỏi: “Liệu có ảnh hưởng đến việc sinh con không?”
Thông Thiên Giáo Chủ sờ mũi nói: “Cái này... Ta thật sự không biết... Ngươi có thể tự mình thử, theo như ta suy đoán, chỉ cần ngươi không phát động nó thì sẽ không dính dáng nhiều đến như vậy.”
“Vậy thì tốt!”
Tả Tiểu Đa thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận cất Tuyệt Thiên Chi Độc đi, đặt luôn vào trong không gian thần tử ở trong đầu.
Cứ như vậy, trong thiên hạ, cho dù tất cả cường giả từ cổ đại đến nay, bao gồm cả các Đại Thiên Đạo có hợp lực với nhau, thì cùng lắm là giết được Tả Tiểu Đa, nhưng bọn họ sẽ không bao giờ lấy được Tuyệt Thiên Chi Độc.
“Độc dược này, ngay cả Thánh Nhân cũng thật sự không giải nổi... Xem ra, ta phải thăng cấp lên trình độ mạnh hơn Thánh Nhân mới được, con đường phía trước còn dài, không lười biếng được rồi...”
Tả Tiểu Đa lẩm bẩm: “Dựa theo thuyết pháp của Thông Thiên Giáo Chủ, Nguyên Hoàng không thua kém gì Thánh Nhân, thậm chí còn là kẻ hung tàn hơn. Nếu chỉ vượt qua Thánh Nhân thôi thì e rằng không được bảo đảm lắm, tốt hơn hết phải vượt qua vài cấp... Mười mấy cấp mới ăn chắc được... Niệm Niệm mèo cũng sẽ tiến bộ cùng với ta, thì càng nhanh...”
“Đợi đến khi ta chỉ thổi một cái là có thể biến các cường giả Thánh Nhân thành cát bụi... Ta thấy trình độ vậy là được rồi đấy...”
Một bên, Thông Thiên Giáo Chủ trợn trắng mắt, rõ ràng hắn có cảm giác bị xúc phạm đến.
Đầu ngón tay của hắn giật giật, suýt chút nữa không nhịn được cầm lấy kiếm chém người, thở dài: “Lần này đến đây ta vẫn còn mục đích khác, muốn từ biệt ngươi ở đây, lần này trở về, chúng ta phải xa nhau rồi.”
“Xin hỏi Giáo Chủ, ngươi định đi đâu vậy?”
“Bầu trời đầy sao bao la, có nơi nào ta không thể đi chứ?”
“Có nhanh quá không?”
“Không nhanh, bây giờ đã quá trễ rồi, nếu đợi trễ hơn nữa, thì thật sự không tránh được khỏi vòng xoáy tai ương.”
Thông Thiên Giáo Chủ nở nụ cười ấm áp.
Đúng ra là hắn đã đi từ lâu rồi, nhưng nguyên nhân mà hắn vẫn còn ở lại nơi này là do không yên tâm về quan hệ dây mơ rễ má của Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm với Phượng tộc. Bây giờ đã xử lý xong xuôi, cũng coi như là đã trả cho Tả Tiểu Đa đoạn nhân quả lúc đầu rồi, giờ hắn không có gánh nặng gì trên người nữa.
“Thật ra ta có một không gian, đã mở được Hỏa Thủy Phong, trở thành một thế giới mới...”
Tả Tiểu Đao nói: “Ta nhớ lúc đầu ngươi rất hứng thú với một số thế giới mở hoàn toàn mà ta đã đề cập đến.”
Thông Thiên Giáo Chủ liếc mắt nhìn hắn.
Thật sự không biết tên tiểu tử này lấy đâu ra can đảm như vậy, lại muốn cất ta và Tiệt Giáo của ta vào không gian của hắn?
Nếu chuyện xảy ra như những gì hắn nghĩ, thế thì chẳng phải cả Tiệt Giáo sẽ trở thành thuộc hạ của hắn sao?
Tên tiểu từ này quả quyết thật đó...
“Ai đã cho ngươi dũng khí đó đấy?”
“Khụ... Ta chỉ nói như vậy thôi... Lỡ đâu ngươi đồng ý thật thì sao? Ai mà chẳng có tham vọng quá đáng chứ đúng không?”
Bốp!
Người biết kiềm chế như Thông Thiên Giáo Chủ mà cuối cùng cũng bị chọc cáu, cầm lòng không đặng ra tay táng một nhát vào đầu của tên tiểu tử kia.
Mắng: “Cút!”
Thông Thiên Giáo Chủ bay lên, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Nhưng có một chiếc nhẫn xoay tít rơi từ trên không xuống và rơi xuống chính xác vào lòng bàn tay của Tả Tiểu Đa.
Giọng của Thông Thiên vang lên tròng lòng của Tả Tiểu Đa.
“Trong này tất cả sách cổ ta tu luyện từ lúc sinh ra... Đều được lưu vào ngọc giản thần thức, xem như phân mạch truyền thừa của Tiệt giáo ta... Ngươi có thể đảo lộn chúng nó lên, chờ sau khi tân thế giới của ngươi Khai Thiên Tạo Hóa xong, thì rải vào khắp các nơi trong thế giới, để lại cơ duyên…”
“Ban đầu bổn tọa từng phút từng giây cảm ngộ tu hành, hậu nhân cũng không lấy được chúng dễ dàng... Nếu không sẽ không biết quý trọng. Không quý trọng thì sẽ không có động lực tiến tới.”
“Truyền thừa này, ngươi có thể bố trí chướng ngại vật thoải mái, bổn tọa giao cho ngươi cả đấy. Nếu là ta Tiệt giáo không tìm được chỗ định cư nào ở tinh không, thì đương nhiên sẽ tan thành mây khói ở một nơi nào đó trong tinh không này... Nếu vậy thì những sách cổ trong tay ngươi này chính là truyền thừa duy nhất Tiệt giáo ta…”
“Thật ra thì, Bổn Giáo Chủ rất muốn xem thử... Sau một thời gian dài, sẽ có một vị… Thông Thiên Giáo Chủ nào xuất hiện không! Mà người kia, nếu có thể đi được bao xa...”
Giọng của Thông Thiên Giáo Chủ có hơi mập mờ, buồn bã; thật ra thì hắn còn có một điều vẫn chưa nói, ở trong đó còn có sở học cả đời của Thông Thiên Giáo Chủ, công pháp được tạo trong lúc bị cấm đoán sau khi Phong Thần kiếp kết thúc, nhưng mà…
Chỉ mới hoàn thành được hơn nửa, vẫn chưa hoàn thiện xong; vẫn đang trong quá trình mò mẫm, nghiên cứu… Đến cả bản thân Thông Thiên Giáo Chủ cũng không biết công pháp này có uy lực thế nào.
Giọng nói lanh lảnh vang vọng, nhưng cũng chỉ mình Tả Tiểu Đa nghe thấy trong lòng.
Giây lát, Thông Thiên Giáo Chủ hoàn toàn biến mất, không thấy tăm hơi.
Tả Tiểu Đa cẩn thận cất chiếc nhẫn đi, nghe Thông Thiên Giáo Chủ nói như thế, hắn lại nhớ tới một chuyện vui.
Nhìn Tiểu Long quay cuồng nuốt khí vận của tam tộc Long, Phượng, Kỳ Lân ở trên không trung, rồi rung đùi đắc ý, vẻ mặt thỏa mãn bay trở về, Tả Tiểu Đa không nhịn được bát đầu nghĩ viển vông.
“Đợi tân thế giới thành lập xong thật...”
“Ta cũng muốn ném sở học của cả đời ta vào… Đợi tiêu diệt hết chư tộc, công pháp truyền thừa của các tộc, cũng ném vào bên trong luôn…”
“Có một Thông Thiên Giáo Chủ mới xuất hiện hay không thì ta không biết, nhưng mà... Muốn có một người giống ta xuất hiện thì chắc chắn rất khó khăn…”
“Hì hì hì…”
Thỏa sức tưởng tượng cảnh tượng của nhiều năm về sau, có người cầm miếng giẻ lau chân của bản thân xong coi là bảo bối…Tả Tiểu Đa cầm lòng không đặng nở nụ cười đầy đê tiện.
Có nên chà từ trên người ra mấy hòn bi đất rồi ném vào trong không? Biết đâu chừng lại bị coi là Tạo Hóa thần đan?
“Tả lão đại, ngươi đang cười gì thế? Còn cười khúc khích như thế nữa chứ?
Lý Thành Long dựa gần vào tò mò hỏi.