Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2699 - Chương 2697: Chiến Hỏa Tạm Tắt (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2697: Chiến hỏa tạm tắt (2)

“Không có gì!” Vẻ mặt của Tả Tiểu Đa tràn đầy cảnh giác, nhìn Lý Thành Long như đề phòng trộm cướp: “Ngươi lặng lẽ mò qua đây làm gì? Còn không đi làm việc đi? Đúng rồi, những phiếu nợ kia khi nào thì trả?”

Chỉ trong nháy mắt Lý Thành Long đã chạy mất người: “Lão đại ngươi cứ yên tâm đi, kiếp này sẽ trả…”

Đại chiến cuối cùng cũng kết thúc.

Bên này đang thu dọn chiến trường, chuẩn bị tế bái anh linh...

Nhưng Tả Tiểu Đa đã biến mất không thấy.

Hắn đã đang trên đường đi tiếp viện cho Tả Trường Lộ cùng Ngô Vũ Đình...

Chiến trường phía nam nơi Nhân tộc Tinh Hồn và Ma tộc diễn ra ác chiến, lúc này đã đánh tới mức thiên sầu địa thảm, trời đất u ám!

Sự thảm thiết của tình hình chiến đấu rất đã không thể hình dung hết được qua từ nhìn thấy mà giật mình.

Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, còn có mấy trăm cao thủ Hợp Đạo, Hỗn Nguyên mà bọn họ dẫn tới và sáu triệu đại quân, lúc Tả Tiểu Niệm chạy tới nơi, thì đã gần như bị diệt hết!

Đúng là chết gần hết, chỉ còn lại không tới tám trăm ngàn chiến sĩ vẫn còn ở đây dựa thế hiểm yếu để chống lại, tỷ lệ thương vong quá cao, gần như chết sạch.

Chạy trốn?

Chuyển chiến lược?

Ở trên chiến trường lớn như vậy, làm gì có chuyện chạy trốn được, dù có trốn thế nào thì vẫn đều không thoát.

Một khi quay lưng về phía kẻ địch, thì còn chết nhanh hơn khi đối mặt chiến đấu!

Tất cả mọi người đều cường giả thân kinh bách chiến, làm gì có ai không rõ đạo lý này chứ?

Huống hồ mọi người vốn là vội vàng gấp rút tới tiếp viện, đã đánh tới tình trạng hiện giờ rồi, lại nói bỏ đánh đi chạy trốn, thế thì chẳng phải là trò cười lớn nhất thiên hạ sao? !

Dù bọn họ biết rõ có đánh tiếp thì cũng chỉ có con đường chết, nhưng vẫn cắn răng, liều mạng kiên trì, liều mạng được thêm phút nào thì hay phút ấy, liều chết giết được thêm một tên Ma tộc là có lời thêm được một tí rồi!

Bây giờ những binh sĩ Tinh Hồn còn đang chiến đấu hăng hái đã chẳng còn nghĩ tới sau khi sống sót thì làm gì rồi, giờ họ đang vắt óc suy nghĩ làm sao để làm thịt thêm mấy thằng nhãi Ma tộc nữa trước khi ngã xuống!

Tiếng nổ vang vang lên từng đợt không ngừng từ bốn phương tám hướng.

Tiếng đó được tạo ra là do các võ giả loài người và dũng sĩ Ma tộc đang tự bạo, không ngừng tự bạo.

Bọn họ sử dụng hết mọi thủ đoạn để giết chết kẻ địch!

Đám Ma tộc chiếm ưu thế về binh lực càng tụ càng đông, mà Ngô Vũ Đình, Tả Trường Lộ, Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú, tứ đại cường giả cùng nhau liên thủ, sử dụng chiến thuật trợ giúp, phối hợp ăn ý với nhau, cố giữ chân Ma Tổ La Hầu hết mức có thể!

Họ không có hơi đâu đi quan tâm nơi khác trên chiến trường những khác nữa.

Bởi vì Ma Tổ thật sự quá mạnh mẽ!

Lực sát thương của Thí Thần Thương quá uy mãnh, uy mãnh vượt quá tưởng tượng!

Bốn người phe ta liên thủ, tổng chiến lực cao hơn Ma Tổ, thậm chí là mạnh hơn không chỉ một bậc. Nhưng tình hình chiến đấu thực tế thì là Ma Tổ La Hầu lấy sức một mình áp chế ngược lại, bọn họ không những bị rơi xuống thế hạ phong, mà còn không ngừng bị thương!

Nếu không phải trên người của bốn người bọn họ đều có một đống lớn Bổ Thiên Thạch, nếu không phải khi một người gặp nguy hiểm, thì sẽ có một người khác liều mạng đến cứu... Thì e rằng cả bốn người không có ai may mắn sống được tới bây giờ...

Nhưng đã đánh tới tình trạng bây giờ rồi... Cũng đành cố gắng duy trì, cố kéo dài thời gian được tới lúc nào thì hay lúc đó!

Tu vi thực lực của Tả Trường Lộ cao nhất trong bốn người, cũng là người bị thương nhiều nhất, vết thương chồng chất khắp toàn thân, khắp người toàn lỗ thủng bị Thí Thần Thương đâm, viên Bổ Thiên Thạch cuối cùng đã biến thành bột phấn ở trong tay, đã không còn cầm cự được nữa rồi…

Tả Trường Lộ cầm lòng không đặng quay đầu nhìn vợ mình.

Tình huống của Ngô Vũ Đình trông có vẻ còn thảm hại hơn hắn, tóc tai bù xù, mình đầy thương tích, sắc mặt trắng bệch, Bổ Thiên Thạch trên tay nàng đã hết trước cả Tả Trường Lộ.

Long Vũ Sinh bước đi lảo đảo, đánh tới giờ phút này hắn đã không còn sức để biến thành Thanh Long nữa rồi, chỉ đang cố chống chọi thôi.

Một bên bả vai của Vạn Lý Tú bị thương nát bấy, nàng đã dùng hết viên Bổ Thiên Thạch cuối cùng, chỉ tiếc số năng lượng còn lại không đủ để hồi phục thương thế.

May mà hình như Ma Tổ La Hầu ở đối diện cũng không thoải mái gì cho cam, thậm chí vết thương ở trên người hắn còn nhiều hơn bốn người trước mặt, hắn cũng không có Bổ Thiên Thạch để hồi phục bất cứ lúc nào, ma khí của Thí Thần Thương cũng khá ảm đạm, không còn phong thái như trước.

Nhưng mà tình huống tổng thể vẫn mạnh hơn bốn người quá nhiều.

Song Ma Tổ La Hầu nhưng cũng không nghĩ tới, bốn Nhân tộc như con kiến hôi ở trước mắt này lại có thể triền đấu với hắn lâu như vậy, cho dù bị hắn đánh bại, đánh lui, đánh cho bị thương, trọng thương hết lần này tới lần khác...

Nhưng bọn họ vẫn xông lên, ngăn cản đường đi của hắn, hung hãn không sợ chết!

Bọn họ biết rõ đánh tiếp thì chắc chắn sẽ phải chết, tuyệt đối không có tí may mắn nào, nhưng vẫn không có một kẻ nào chùn bước!

Thời gian của chiến dịch này đã bị lãng phí ở đây quá nhiều rồi!

“Kết thúc đi.”

Ma Tổ La Hầu giơ Thí Thần Thương lên, rất nhiều ma khí tụ vào trong nó, phong mang của Thí Thần Thương lại mãnh liệt lên.

Tả Trường Lộ cười dài: “Ha ha ha... Quả nhiên Ma Tổ là cường giả vô địch, được đánh trận này, không uổng một đời!

“Không uổng một đời!”

Long Vũ Sinh ho khan nở nụ cười, nói theo một câu.

Ma Tổ hít sâu một hơi, nói: “Tinh Hồn Tả Ngự Tọa, hôm nay bổn tọa thừa nhận, ngươi là một đối thủ mạnh! Chỉ tiếc ngươi đã không thể đánh tiếp được nữa, trận chiến này nên đến hồi kết rồi. Một kích này, ta tiễn ngươi lên đường!”

“Được Ma Tổ coi là đối thủ, Tả mỗ cảm thấy cực kỳ vinh hạnh.”

Tả Trường Lộ dồn hết sức nhấc Tuần Thiên đao lên, chống người đứng dậy, rồi nói: “Ngày cuối cùng của một đời người, cuối cùng vẫn không tránh được, mời!”

Bốn người đồng loạt gắng gượng đứng dậy, vận chuyển chút công lực ít ỏi còn sót lại trong người, bình tĩnh chờ một kích cuối cùng đánh tới.

Ma Tổ huýt sáo một cái rồi muốn ra tay.

Bình Luận (0)
Comment