Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên ánh mắt Ma Tổ lóe lên, rồi ngay lập tức lui về phía sau, đã thế còn lui về tận ba bước.
Không gian ở trước mặt hắn đột nhiên bị xé rách.
Hàn quang lành lạnh mãnh liệt tuôn trào.
“Ma Tổ La Hầu, chớ có càn rỡ!”
Chỉ trong nháy mắt, bỗng nhiên tuyết trắng phủ mấy ngàn dặm, chỉ cần là binh sĩ của Ma tộc ở trong phạm vi này thì đều sẽ bị biến thành tượng băng.
Đương nhiên cường giả có tu vi từ Hợp Đạo, Hỗn Nguyên trở lên thì không biến thành tượng băng, nhưng khi cử động vẫn rất gian nan.
Thậm chí phía trên Thí Thần Thương cũng có một lớp băng sương bao phủ.
“Ma Tổ La Hầu, ngươi vẫn chưa thắng đâu!”
Một bóng người mắc áo trắng lóe lên, Tả Tiểu Niệm bước ra. Hàn quang của Đoạt Linh kiếm lập lòe, nàng đứng ở trước mắt đám người Tả Trường Lộ.
Tả Tiểu Niệm vội vàng gấp rút lên đường, cuối cùng ngay trong tình thế ngàn cân treo sợ tóc thì tới nơi!
Thấy mặc dù cha mẹ mình đầy thương tích nhưng vẫn còn sống, nàng không kìm lòng được thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Vân Tiêu, Tiểu Tiểu, Chu Yểm đều đồng loạt xuất hiện, bay vọt ra từ trong không gian bị xé rách.
Băng Diễm cháy rực trời, cuồn cuộn lan tới.
Ngay lúc tượng băng bị Băng Diễm cháy rực trời đốt, thì Chu Yểm nhanh chóng chuyển bốn người Tả Trường Lộ ra phía sau, mà Tiểu Tiểu thì khống chế Đại Nhật Chân Hỏa giáng xuống vùng băng nguyên, làm biển lửa cháy bùng hơn, tàn sát bừa bãi khắp chiến trường.
Một cảnh tượng chỉ kéo dài vài chục giây, nhưng Đại Nhật Chân Hỏa dâng trào đã trực tiếp tách binh mã hai tộc ra, rồi Đại Nhật Chân Hỏa đang thiêu đốt hùng hực tận trời ấy giống như lớp màn chắn, chia đôi chiến trường ra!
Sau khi Băng Diễm của Tả Tiểu Niệm ép Ma Tổ La Hầu lui về sau, thì cháy hừng hực ngập trời lan dọc theo hướng của Đại Nhật Chân Hỏa. Nơi nó đi qua, tất cả cường giả Ma tộc đều bị sương lạnh ngấm vào người, kẻ có tu vi hơi yếu thì đều bị đóng thành tượng băng!
Vân Tiêu cầm Kim Giao Tiễn trong tay, tung người bay lên không trung, thả uy thế nhắm ngay vào Ma Tổ.
“Trạng thái bây giờ của La Hầu Ma Tôn không tốt, thôi vẫn đừng nên có hành động thiếu suy nghĩ...” Vân Tiêu thản nhiên nói: “Chớ ép đệ tử ra tay, rồi lại tự dưng kết thành nhân quả.”
La Hầu đã tính trước được thời cơ, không ham chiến nữa, hắn liếc Vân Tiêu và Tả Tiểu Niệm, cười ha ha cười rồi bay về sau, một loạt hành động rất đỗi tiêu sái.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng, bản thân hắn chiến đấu suốt tới bây giờ, đương nhiên trạng thái vẫn mạnh hơn đám bốn người Tả Trường Lộ, nhưng cũng chẳng mạnh hơn được là bao, giờ trạng thái của hắn cũng gần như là nỏ mạnh hết đà rồi.
Nếu chạm mặt đối thủ tầm thường thì vẫn đánh được một trận. Nhưng đối mặt với Tả Tiểu Niệm và Vân Tiêu, nếu cố đánh thì không những phải chịu những thương thế không thể chữa khỏi, đã thế còn chưa chắc đã chống lại được sự liên thủ của Tả Tiểu Niệm và Vân Tiêu!
Vừa nghĩ đến đây hắn bèn xoay người, thản nhiên nói: “Nếu vệnh mệnh của đại lục Tinh Hồn vẫn chưa tới đường cùng, vậy thì trận chiến ngày hôm nay dừng ở đây thôi!”
Nói xong bèn hạ lệnh thu binh về.
Chiến cuộc đột nhiên kết thúc ngay lúc viện quân của Tinh Hồn vừa tới không lâu.
Thí Thần Thương diễu võ dương oai xoay quanh trên không trung một vòng, rồi chậm rãi rơi xuống.
Ma Tổ La Hầu vẫy tay một cái, thu lại Thí Thần Thương, không nán lại nữa, xoay người rời đi.
Đại quân của Ma tộc rút nhanh như thủy triều.
Mãi đến khi đại quân của Ma tộc biến mất trong tầm mắt rồi mà Tả Tiểu Niệm vẫn còn hơi bất ngờ, không dám tin.
Cứ thế… Là rút lui? ?
Ta làm cái gì?
Sao ta vừa đến thì Ma Tổ rút lui luôn thế...
Này này này, ta lợi hại tới vậy ư?
Tả Tiểu Niệm quay đầu, luống cuống nhìn Vân Tiêu tiên tử.
Vân Tiêu cũng biết thừa vì sao, thậm chí nàng còn đoán được Ma Tổ La Hầu đang đang nghĩ gì.
Tình huống bây giờ đã vô cùng rõ ràng, ngoài cường giả cấpThánh Nhân, thì trong thiên hạ không có một ai có thể bị bốn đại cao thủ như đám người Tả Trường Lộ vây công suốt mấy giờ mà vẫn không bị gì!
Mặc dù Ma Tổ La Hầ mạnh nhất thiên hạ, là cường giả gần đạt tới cấp Thánh Nhân, nhưng suy cho cùng hắn vẫn không phải Thánh Nhân.
Mà kẻ được gọi là Thánh Nhân, ngoài việc có cảnh giới siêu nhiên, thì tốc độ khôi phục của cơ thể vượt xa các cảnh giới khác, đây là nếu chỉ bàn tới chiến lực đơn thuần về mặt ý nghĩa, không sử dụng tới lĩnh vực Thánh Nhân.
Thật ra thì uy năng của Thánh Nhân và cực phong của Chuẩn Thánh cực phong cũng không chênh lệch lắm. Nếu giao tranh trong thời gian ngắn, ai đều có thể chiếm được thế thượng phong. Nhưng mà chỉ cần thời gian hơi dài, thì trạng thái chênh lệch sẽ xuất hiện, Thánh Nhân có thể ở trong trạng thái uy năng đỉnh phong một thời gian dài, nhưng cực phong của Chuẩn Thánh bởi vì vận chuyện lượng lớn công lực nên không kịp khôi phục, cuối cùng sẽ thua.
Ma Tổ La Hầu là này một đại biểu tốt nhất. Hắn có Thí Thần Thương trong tay, dù đụng độ cường giả Thánh Nhân, thì hắn cũng có thực lực tương đương. Nếu chính diện sống mái với nhau, thật sự có thể chiếm được thế thượng phong trong một khoảng thời gian hạn định. Đây cũng là bốn đại cao thủ như đám người Tả Trường Lộ liên thủ với nhau nhưng lại không địch được. Tên Ma Tổ này thực sự rất mạnh, mạnh đến nỗi nghe rợn cả người!
Nhưng mà, dẫu sao thì La Hầu cũng là đụng độ với bốn đại cao thủ liên thủ với nhau, trong đó có hai vị cường giả cấp Chuẩn Thánh là Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình. Đánh ác chiến trong một thời gian dài như thế, Ma Tổ cũng tiêu hao sức mạnh rất nhiều. Mà ngay trong tình huống mệt tới không chịu nổi này, đột nhiên có kẻ địch mới xuất hiện. Ngoài việc kẻ địch khó đối đầu thì còn chứng tỏ được một chuyện quan trọng nữa, đó là —— Những chiến dịch ở các bên khác gần đã như thua hết, hoặc ít nhất có một bên đã thất bại.
Mà chuyện càng muốn mạng già hơn là, trạng thái lúc tới của Tả Tiểu Niệm và Vân Tiêu là đỉnh phong, thế thì chẳng phải là nói chiến cuộc bên kia kết thúc rất nhanh sao.
Trong tình huống như thế, Ma Tổ La Hầu nhanh chóng cho ra một kết luận: Dù hắn có lôi hết lá bài tẩy của bản thân ra, không đánh mà thắng, tràn vào đại lục từ phía bên này thì khả năng cao vẫn không thành công.