Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2713 - Chương 2711: Kế Hoạch Cuối Cùng (5)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2711: Kế hoạch cuối cùng (5)

“Ngươi và ta cùng nhau tiến vào Oa Hoàng Cung, mời đám Oa Hoàng cùng nhau lên đường, có lẽ đám người Hỏa Vân động cũng bằng lòng theo chúng ta, có sự phối hợp lẫn nhau này... Ta nghĩ dù đám người Hỏa Vân động có biết Tả Tiểu Đa đang ra sức thu thập Hỗn Độn hồ lô hay không, thì bọn họ cũng ngại mở miệng xin, nhưng mà ngươi và ta thì không có băn khoăn như vậy, trực tiếp hỏi Oa Hoàng là được.”

“Còn sau đó, sau khi rời khỏi tinh không của Tổ Địa, đám người Hỏa Vân động muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, thế nào?”

Thông Thiên Giáo Chủ híp mắt nói: “Vẫn là câu đó, ý định thật sự của ngươi là gì?”

“Chỉ muốn trước khi rời khỏi, lưu lại đạo chính thống mà thôi. Nhưng Tây Phương giáo bọn ta ở chỗ Tả Tiểu Đa, vĩnh viễn không có mặt mũi như Thông Thiên đạo huynh ngươi, thậm chí không đáng tin cậy...”

Tiếp Dẫn cười khổ: “Cho nên, hôm nay bọn ta đến muốn cầu xin đạo huynh giúp đỡ.”

Thông Thiên Giáo Chủ lạnh lùng cười nói: “Ta thấy các ngươi là muốn mang theo tu luyện giả của Vu tộc và Yêu tộc, nhưng lo lắng tương lai chịu cắn trả, chuyện gì cũng sợ, lưỡng lự chần chừ.... Cho nên mới muốn ở trên Tổ Địa này, diệt hết hy vọng trở thành chủ của bọn họ nhỉ?”

Chuẩn Đề mặt không biến sắc, nói: “Lẽ nào Thông Thiên Đạo huynh ngươi hy vọng hai tộc Vu Yêu, một trong hai tộc làm chủ đại lục này sao?”

Thông Thiên cười to ha ha, những lời này của Chuẩn Đề không sai.

Nếu bàn về phần tình cảm của Tiệt giáo, đương nhiên hắn không hy vọng Nhân tộc bên phía Tả Tiểu Đa bị đánh bại.

Chuyến này Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đến là lập dương mưu, dương mưu để ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt, chỉ có hai tộc Vu Yêu không tốt!

Có lẽ nói cách khác, Thông Thiên muốn thế nào không quan trọng, đồng ý hay không đồng ý cũng không có cách nào thay đổi kết cục của chuyện này.

Thông Thiên không đồng ý, hai Thánh Nhân này cũng sẽ đi tìm Oa Hoàng, hơn nữa vẫn sẽ làm chuyện y như vậy, sau đó đi tìm Tả Tiểu Đa tặng ân huệ, rồi thản nhiên rời đi.

Song nếu như vậy thì Thông Thiên lại thấy không yên tâm.

Hôm nay hai người đến đây, đã nói đến mức này, Thông Thiên Giáo Chủ tự hỏi thật sự không có lựa chọn gì tốt hơn,

Vì hắn không thể để Tam Hoàng Ngũ Đế của Hỏa Vân động đi cùng Tây Phương giáo!

Nếu đã như vậy, vậy thì nói đi là đi.

Ba đại lão vụt qua một cái, đã rời khỏi Bích Du cung.

Không lâu sau, ba người đã cùng nhau đến trước Oa Hoàng Cung.

Chuyến này của bọn họ, đương nhiên là cực kì thuận lợi.

Mà hình như Oa Hoàng Bệ Hạ cũng đang đợi bọn họ đến.

Thậm chí còn chưa đưa ra yêu cầu, Oa Hoàng Bệ Hạ đã mỉm cười lấy ra Vạn Yêu hồ lô của mình, tặng cho Thông Thiên Giáo Chủ: “Làm phiền Giáo Chủ, cử người tặng cái này đi, hy vọng có thể kết thúc nhân quả ngày đó, hoàn thành tâm nguyện cả nhà đoàn tụ của lão Hồ Lô Đằng.”

“Hình như Bệ Hạ biết bọn ta sẽ đến?”

“Đương nhiên.”

“Không biết Bệ Hạ dự tính thế nào? Thanh Thiên kiếp chính là cơ hội chúng ta có thể thoát khỏi Thiên Đạo, nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội như vậy nữa, tin rằng Bệ Hạ cũng có suy nghĩ của mình nhỉ?”

“Đương nhiên có suy nghĩ.”

“Nói ra cũng thổn thức, sớm biết phải lang bạt tinh không, được tự do thì chúng ta cần gì phải quay lại. Quả nhiên thần thông không bằng số trời.”

“Không phải, nếu như không quay lại, sao biết tự do ở ngay trước mắt chứ. Giờ phút này là thiên số của chúng ta.”

“Haha, đạo hữu nói như vậy cũng phải.”

“Xin hỏi Bệ Hạ dự định thế nào?”

“Đến lúc đó… Ta tự mình hành động, ta có thể đồng hành cùng mấy vị đạo hữu ở Hỏa Vân động.”

“Bệ Hạ không cân nhắc..... Cùng đồng hành một chuyến… Với yêu tộc... Hoặc là với Tiệt giáo ta?”

“Đạo hữu nói đùa rồi, lần rời khỏi này của ngươi và ta, đi đến vũ trụ tinh không là để tìm kiếm cơ hội đại đạo lâu dài... Ngươi và ta mỗi người đều có đạo của mình, đồng hành cùng nhau, thể thì chẳng phải lẫn lộn đầu đuôi, làm loạn thể ngộ của bản thân sao.”

“Bệ Hạ nói cũng phải.”

“Mặc dù bọn ta rời khỏi nhưng mà có vài ý nghĩ, muốn lưu lại đạo chính thống trên Tổ Địa, nếu Bệ Hạ có cách nghĩ, thì đừng ngại...”

“Ta không cần lưu lại đạo chính thống.”

Oa Hoàng Bệ Hạ dịu dàng mỉm cười: “Vốn muốn đi sớm mấy ngày, nhưng vì hồ lô này, biết các vị đạo hữu muốn đến lấy, mới nán lại thêm mấy ngày thôi. Hiện giờ nhân quả đã trả xong xuôi, trần duyên đã tận, đã đến ngày bọn ta khởi hành rồi.”

Đám người Hoàng Đế Hiên Viên cũng mỉm cười đứng dậy.

Rõ ràng, mọi người đã làm tốt công tác chuẩn bị rời khỏi Tổ Địa.

“Mọi người... Cũng tiêu sái, suy nghĩ sâu xa thật. Bây giờ Nhân tộc đã có dấu hiệu tướng nổi dậy, mà chư vị là người có công không tài nào kể hết được. Nhưng mà, thịnh thế sắp đến gần, ngày Nhân tộc làm chủ Tổ Địa, trở thành chủ thiên địa đã không còn xa nữa. Chư vị rời khỏi như vậy, không được tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ không thấy nuối tiếc sao? !”

Chuẩn Đề đầy hâm mộ nói.

“Đạo hữu quá khen, chuyện bọn ta ở lại đến hôm nay đã chẳng là gì to tát với Nhân tộc nữa rồi. Đời này có thể nhìn thấy Nhân tộc đại hưng, bọn ta đã thấy mỹ mãn. Nếu còn ở lại nữa thì lại thành mặt dày mày dạn nhận công đức hương khói... Trái lại sẽ làm mỏng khí vận của Nhân tộc. Nên đi thì đi, con cháu tự có phúc của con cháu... Bắt đầu từ bây giờ bọn ta mới thật sự cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều sung sướng, thoải mái tự tại.”

“Thuận buồm xuôi gió.”

“Bình an!”

Trong cái nhìn chăm chú của ba người Thông Thiên Giáo Chủ, Oa Hoàng và bát lão mang theo mấy đệ tử lặng lẽ xuyên không rời đi, chẳng mấu chốc đã biến mất ở trong tầm mắt.

Thông Thiên nhìn phương hướng mọi người rời khỏi, đứng chắp tay sau lưng, tinh thần chán nản.

“Đạo hữu? Tiếp theo....”

“Các ngươi đi đi.”

Thông Thiên Giáo Chủ chỉ cảm thấy lòng phức tạp chưa từng thấy, trực tiếp xoay người đi: “Trói buộc trần duyên sâu sắc, tội gì lại thêm niệm tưởng. Ta cũng không đợi nữa, bây giờ đi ngay. Hai vị, sau này cũng không có nhân quả, tự mình giữ gìn sức khỏe.”

“Đạo hữu giữ gìn sức khỏe, tương lai ắt có ngày gặp lại.”

“Đừng... Ta không muốn gặp lại các ngươi đâu.”

Thông Thiên lóe một cái.

Trong tinh không, chỉ còn lại hai người Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề.

“Ngươi đi đi.” Tiếp Dẫn thở dài, nói: “Đừng làm quá đáng.”

“Được.”

“Đợi ngươi quay lại, lập tức lên đường.”

“Được.”

Hai đám mây trắng, tách ra như vậy, một đám thong thả về tây, một đám ung dung về đông.

.....

Bình Luận (0)
Comment