Khuôn mặt Tả Tiểu Đa chán nản sờ sau đầu bước ra từ phòng họp.
Mấy ngày nay ngày nào đều họp, mỗi ngày nghiên cứu tới nghiên cứu lui, cuối cùng khiến Tả Tiểu Đa ngủ trong phòng họp....
Mà lúc tiếng ngáy vang lên, bị Tả Trường Lộ vỗ một chưởng nhào đầu.
“Cút ra!”
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa phẫn nộ, vẻ mặt Du Tinh Thần lại hâm mộ, trong mắt là vẻ thương cảm.
Trước đó cấp cao mở cuộc họp, đứa con Du Đông Thiên của hắn chẳng để ý tới cái gì, nằm lăn ra ngáy khò khò trong phòng họp, sau đó bị hắn đánh một chưởng ra ngoài.
Hôm nay... Trong hội trường lại xuất hiện một tiếng ngáy, nhưng mà... Người này không phải Du Đông Thiên...
Đám người Nam Chính Càn, Đông Phương Chính Dương, Vân Trung Hổ nhìn Tả Tiểu Đa vừa sờ da dầu vừa ngủ, đều chán nản đi ra ngoài. Trong ánh mắt đều là nhớ lại, đều là thương cảm.
Nước mắt Bạch Vân Đóa rơi xuống.
Một màn này, quen thuộc biết bao.
Ánh mắt Vân Trung Hổ ngơ ngác nhìn bóng lưng của Tả Tiểu Đa, hình như thấy được Tiểu Ngư Nhi ca của hắn. Im lặng cúi đầu, lặng lẽ âm thầm lau mắt, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót...
Tiểu Ngư ca, ta rất nhớ ngươi.
Ta rất hy vọng ngươi lại quăng nồi cho ta, ta lại đánh nhau với ngươi, ồn ào, thì ra đội nồi cũng có một ngày mong cũng không được....
.....
Tả Tiểu Đa rất nghe lời cút ra ngoài.
Chuyện ngủ trong cuộc họp, thật sự không thể trách Tả Tiểu Đa.
Mí mắt trên dưới đánh nhau, điều này trách ta được à?
Lại nói, lần nào mở cuộc họp có chuyện của ta? Từ đầu đến đuôi ngồi xếp bằng ở đó, sau đó đến cuối cùng lúc phân chia nhiệm vụ, mới sẽ hỏi một câu: Tả lão đại, ngươi tới làm cái gì...
Ngươi nói ta lãng phí thời gian mấy tiếng đồng hồ để làm gì?
Các ngươi mở cuộc họp xong trực tiếp nói với ta một tiếng, không được sao?
Mở cuộc họp hoàn toàn là hao người tốn của! – Trong lòng Tả Tiểu Đa chế giễu: Chủ nghĩa hình thức!
Nhưng mà câu nói này, tuyệt đối không thể nói ra miệng.
Hắn vô cùng chán nản lách người đi đến cửa quân bộ, ngồi trên bậc thềm xem nữ binh.
Trên mặt nghiêm chỉnh, tròng mắt đảo qua đảo lại, hắn thật sự không có ý gì với người đẹp. Nhưng mà điều này cũng không trở ngại hắn thưởng thức phong cảnh mỹ lệ!
“Thảo nào quân đội có nhiều nữ tướng nữ binh như vậy, quả nhiên đi tới đi lui đều là phong cảnh thiên nhiên.....”
Đang suy nghĩ, đột nhiên ngồi ngay ngắn.
Bởi vì....
Một nữ tướng quân thân nặng hơn một trăm năm mươi kí ầm ầm đi qua, Tả Tiểu Đa lập tức bày ra tư thế tu luyện nhập định, căng thẳng nhắm mắt.
Không quấy rầy, không quấy rầy....
Nữ tướng quân này đã đến tu vi Hợp Đạo đỉnh phong, chỉ thiếu một bước nữa thì là Hỗn Nguyên. Nếu muốn nặn lại thân thể, dù có biến mình thành người đẹp mười bảy mười tám tuổi thì cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng mà nàng lại chẳng hề suy nghĩ về mặt này...
“Nghe nói tướng quân Lưu Mỹ Lệ này năm đó đã từng từ chối sự theo đuổi của chú Nam Chính Càn...”
Trong lòng Tả Tiểu Đa thay Nam Chính Càn đổ ra mồ hôi lạnh: Chú Nam, may mà năm đó nàng từ chối ngươi, bằng không bây giờ ngươi..... Ồ, đột nhiên ta nghĩ đến một vấn đề rất kì diệu, tiêu chuẩn thẩm mỹ của chú Nam lúc ngươi tuổi trẻ....
“Ôi trời ơi....”
Tả Tiểu Đa run lẩy bẩy, toàn thân nổi một tầng da gà, lại dùng tay gãi mấy lần.
Vào lúc đó, không có bất kì cảnh báo, cũng không có bất kì dị thường gì....
Lòng Tả Tiểu Đa có cảm giác, xoay đầu nhìn đi.
Chỉ thấy ở cửa đột nhiên xuất hiện một bạch bào đạo nhân, thân hình cao ngất, diện mạo tuấn tú.
Ung dung tự tại, mỉm cười, đi về hướng mình.
“Đa Đa Như Lai, quả nhiên là phong thái tuấn tú, nổi bật vượt trội.”
Bạch y đạo nhân này gió xuân đầy mặt, âm thanh nhẹ nhàng, cực kì dễ nghe.
Nhưng Tả Tiểu Đa lập tức trợn mắt: “Ngươi đừng nói bậy, cẩn thận ta kiện ngươi tội phỉ báng, để ngươi biết sự đáng sợ của vương pháp!”
“Ở đây, Tả Tiểu Đa ta là vương pháp, ngươi nói chuyện phải chú ý.”
Người siêu phàm thoát tục, đẹp đẽ lịch lãm hơn người đến mức này, hiển nhiên Tả Tiểu Đa đã gặp qua, hơn nữa khó có thể quên.
Ừ, nhất là với người này, càng không dám quên.
Địa điểm đối mặt lần trước là... Tử Tiêu Cung.
Người đi đến chính là Chuẩn Đề Thánh Nhân.
Mà điều khiến Tả Tiểu Đa cảm thấy kỳ quái là làm sao hắn biết chuyện chính mình từng được gọi là Đa Đa Như Lai?
Hình như chỉ có lúc chính mình khoác lác cùng mấy người Lý Thành Long thì từng nói mấy lần rằng chính mình biến thành Đa Đa Như Lai làm loạn một trận ở rừng rậm Ma tộc, hơn nữa còn là khái quát bằng một câu, gọi là nói không tỉ mỉ một chút nào cũng không quá đáng.
Nhưng làm sao hắn biết được, hắn không để ý tới chuyện đó, nhưng có người lại để ý!
Chuyện hắn biến thành Đa Đa Như Lai làm loạn rừng Ma Linh, cứu Chiến Tuyết Quân ra, có thể nói là chuyện mà Hạng Xung và Chiến Tuyết Quân nói luôn miệng.
Không có việc gì thì lại lấy ra nói một lần, cho đến lúc này không biết đã sớm truyền bá cho bao nhiêu người.
Hơn nữa có thể nói Chiến Tuyết Quân cảm động đến rơi nước mắt với Tả Tiểu Đa, khắc sâu đến tận trong lòng, có cảm giác không báo đáp được hết.
Mặc dù thực lực cá nhân lúc đó của Tả Tiểu Đa cũng đã bất phàm, nhưng ở hoàn cảnh và không khí lúc đó, đẳng cấp thực lực của quân địch, chênh lệch có thể nói là cách xa, nhưng hắn vẫn vì việc nghĩa không chùn bước ra tay hung hãn, cướp mình từ trong đại bản doanh Ma tộc ra ngoài!
Mặc dù có Ma Tổ Lệ Trường Thiên cùng Băng Minh và mấy vị Đại Vu khác gia nhập, nhưng đó là lúc sau, nếu không có Tả Tiểu Đa can thiệp vào, Chiến Tuyết Quân tự hỏi nghĩ không biết mình đã sớm chết ở chỗ nào rồi, có lẽ còn là loại chết hồn phi phách tán, thần hồn bị huỷ diệt... !
Lúc ấy rõ ràng là một loại hành động làm cho người ta khiếp sợ, càng không cách nào hiểu được, suy cho cùng dựa theo tình huống trước khi Tả Tiểu Đa ra tay, thì hành động của hắn hoàn toàn là tự tìm đường chết, tự làm tự chịu!
Nhưng Tả Tiểu Đa vẫn làm như cũ, làm kiên quyết dứt khoát!
Cho nên người mà cặp đôi Hạng Xung và Chiến Tuyết Quân bội phục nhất cảm kích nhất là Tả Tiểu Đa.
Nhưng nàng đã sớm nhìn trúng Hạng Xung, và Tả Tiểu Đa cũng đã có Tả Tiểu Niệm, nếu thì không chuyện lấy thân báo đáp gì đó cũng có thể xảy ra đấy!