Không đúng, phải là mười ba người.
Vũ Yên Nhi và Chiến Tuyết Quân, cũng lần lượt bị đánh bay ra ngoài, mà Tả Trường Lộ chặn lại một nửa công kích thay các nàng, liên tục phun ra năm sáu ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo, thở không ra hơi, gần như không cách nào tục chiến.
Côn Bằng yêu sư mắt thấy không ổn, ở thế công như vũ bão, trực tiếp hóa thành bản thể, lấy thân thể to lớn ngăn ở phía trước Tả Trường Lộ, cứng rắn chịu một kích của Đạo Tổ!
Ngay sau đó Chuông Đông Hoàng lập tức che ở Côn Bằng trước người, nhận một kích của Đạo Tổ.
Nhưng nghe thấy đương một tiếng vang thật lớn, hơn nửa thân thể của Côn Bằng yêu sư bị đánh nát, thịt vụn bay tóe đầy trời, thân thể bay ra ngoài trận chiến mấy trăm trượng, lăn lăn trên mặt đất rồi không còn tiếng động.
Chuông Đông Hoàng sau dư âm của tiếng vang lớn, lại phát một tiếng gào thét, thân chuông chưa từng chịu tổn hại lại xuất hiện từng cái khe, Đông Hoàng bệ hạ tương liên tâm trí với nó miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch...
Lại ầm ầm một tiếng vang thật lớn, mấy người Chu Tước, Huyền Vũ, Du Tinh Thần và Lệ Trường Thiên bắt tay nhau hợp lực ngăn trở truy kích sau đó tiếp tục đánh về hướng Đông Hoàng, một đám người ai cũng đều miệng phun máu tươi, bay ngược ra ngoài, rất nhiều khối vụn của lục phủ ngũ tạng xuất hiện cùng với từng ngụm từng ngụm máu tươi phun ra... cũng hoàn toàn mất đi chiến lực.
Đến đây, trong ba tộc liên quân cũng chỉ còn lại có mười một người là nhóm Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình, Tả Tiểu Niệm, Đông Hoàng, Yêu Hoàng, Yêu Hậu, Hồng Thủy, Cộng Công, Đế Giang, Thiên Ngô, Huyền Minh!
Hơn nữa còn là ai ai cũng bị thương, chiến lực giảm đi.
Mười một người tiếp tục xúi giục sức mạnh còn lại, liều mạng mà tiến công, liều mạng mà ngăn cản, nhưng thế cục cũng càng ngày càng không ổn.
Thực lực bày ra vào hiện tại của Đạo Tổ, thật sự là quá kinh khủng!
Giờ phút này hắn chủ yếu công kích điểm quan trọng, căn bản đều tập trung ở trên người của vài người Tả Trường Lộ và Tả Tiểu Niệm, còn có Yêu Hoàng Đông Hoàng và Hồng Thủy.
Trong đó đặc biệt nhất chính là Tả Tiểu Niệm!
Nếu không phải trên người Tả Tiểu Niệm có tầng tầng phòng hộ của nhiều pháp bảo, còn có cả kiếm khí để tăng bị kích phát của Thông Thiên giáo chủ, chặn lại mấy đòn công kích trí mạng thay nàng, cho dù thực lực của Tả Tiểu Niệm có đứng đầu trong phe của bọn họ, ít nhất cũng bị trọng thương đe dọa tính mạng, mất đi chiến lực.
Tất cả mọi người đều đang liều mạng, trong lòng đều ở điên cuồng hét lên.
Tả Tiểu Đa!
Ngươi nhanh lên một chút!
Tả Tiểu Đa tạm thời thoát khỏi chiến trường, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân mình đang tiếp nhận một loại truyền thụ khó hiểu.
Kinh mạch toàn thân không ngừng bị luồng linh lực khổng lồ này tẩy rửa, ngay cả linh hồn, thần thức, tất cả cũng đều đang lột xác, thay da đổi thịt.
Ở bên trong Diệt Không Tháp, mô hình thế giới thu nhỏ đã bắt đầu hình thành, đất, lửa, nước, gió, tất cả đều đã xuất hiện, vô số dãy núi và biển cả đã lộ ra...
Bầu trời càng ngày càng cao lên không ngừng, mãi cho đến khi không thể nhìn thấy điểm cuối cùng...
Mặt đất cũng càng ngày càng dày, tải được mọi thử..
Trên bầu trời, sao trời dày đặc khó có thể đếm được...
Vô số đạo vận sinh sôi từng chút, không ngừng xoay tròn trên không trung, lưu chuyển khắp mặt đất...
Trên người hắn, mỗi một tế bào đều đang vui sướng, dang không ngừng tăng thêm năng lượng...
Thậm chí ngay cả đầu tóc... cũng cảm giác như được thay da đổi thịt từ trong ra ngoài...
“Quá chậm... Nhanh hơn chút nữa, vẫn cần phải nhanh hơn chút nữa... A a a...”
Trong lòng Tả Tiểu Đa điên cuồng reo hò, thúc giục.
Trong Diệt Không Tháp, mô hình thế giới thu nhỏ cuối cùng cũng được thiết lập, kết cấu được hoàn thiện, tất cả mọi thứ cũng vì vậy mà điên cuồng run rẩy, rung chuyển, mở rộng...
Chấp niệm biến mất, hoàn thành nhiệm vụ số mệnh của Diệt Không Tháp... Sự biến hóa vào thời khắc này là vô cùng đáng sợ.
Tiến cảnh trong chớp mắt long trời lở đất, thương hải tang điền.
Những ngọn núi ban đầu bị san phẳng, những vùng đất bằng hóa thành đại dương, những rừng cây thưa thớt ban đầu giờ đã điên cuồng mở rộng, những cây nhỏ lớn lên giống như khí cầu, cao lớn xù xì...
Dần dần lớn đến ba người ôm, năm người ôm...
Những thân cây cao vút lên mây.
Khu rừng rậm rạp, vô tận, kéo dài ra xa... giống như đi mãi đến điểm tận cùng thế giới...
Vô số vách đá, vách núi dựng đứng, vô số núi cao, vô số ao hồ, vô số đại dương, vô số...
Thậm chí còn có núi tuyết, còn có sông băng, có cả...
Còn có một số sinh linh dương như trước nay chưa từng có...
Bỗng nhiên xuất hiện...
Có đủ loại động vật, có...
Tả Tiểu Đa cảm thấy tinh thần, tu vi của mình đều đang mở rộng cùng với sự hộ tống thế giới bành trướng...
Hắn run rẩy, phấn khích, mất phương hướng...
Giống như có một giấc mơ ly kỳ và hoang đường, nhưng lại hoàn toàn có thật.
Hắn nôn nóng nghĩ, mau tỉnh lại đi!
Mau tỉnh lại nhanh một chút!
Tình hình chiến đấu bên ngoài rất nguy cấp!
Hắn không ngừng thúc giục... trong lòng nóng như lửa đốt.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ chỉ là trong chớp mắt, hoặc nhất thời, có lẽ là cả đời, cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng cũng dừng lại...
Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy sự rung động long trời lở đất khi linh hồn mình hiện ra cũng đã biến mất.
Toàn thân bỗng nhiên nhẹ nhõm!
Hắn mở choàng mắt, thậm chí còn không kịp cảm nhận sự thay đổi cụ thể của thân thể và mức độ tiến cảnh tu vi.
Hắn lập tức triệu hoán Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy, gầm lên giận dữ, gấp gáp xông vào vòng chiến.
Trong lúc suy nghĩ lóe lên, thần thức của hắn quét qua, quan sát thế cục chiến trường.
Tất cả mọi người phe mình đều lung lay sắp đổ, bất kể là Yêu Hoàng, Yêu Hậu, Đông Hoàng hay là vợ chồng Tả Trường Lộ, toàn bộ đều vừa hộc máu vừa chiến đấu, cố gắng duy trì, hoàn toàn không để ý đến thất khiếu đang chảy máu không ngừng...
Đó là dấu hiệu cho thấy các cơ quan nội tạng đã bị chấn động mạnh và bị nội thương vô cùng nghiêm trọng.
Tình thế đã nguy cấp tới cực điểm!
Chẳng qua tất cả mọi người đều đang dùng ý chí để chống đỡ...
Vào lúc Tả Tiểu Đa xông lên, một chưởng của Đạo Tổ tàn nhẫn quét ngang, mọi người cố hết sức chống cự. Đột nhiên một chưởng hóa thành bảy chưởng, lần lượt phóng ra giống như xuyên hoa nhiễu thụ.