...
Trên đường phố.
Trương Cảnh đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chìa khóa đồng trong lòng bàn tay, giữa lông mày lộ ra vẻ trầm tư.
Giờ phút này, trong lòng hắn đã có quyết định.
Tiếp theo, không đi theo Đinh sư huynh săn giết yêu ma.
Hắn muốn đi phường thị tạm thời bán phù lục.
Đương nhiên, dụng ý của Trương Cảnh cũng không phải là phù lục mà là —— yêu đan!
Dùng nhu yếu phẩm tiêu hao là phù lục đổi yêu đan, sau đó dùng để bán lại. Dù sao mình có Xích Thần Linh Quang, giá trị yêu đan lập tức tăng gấp đôi.
Như vậy khẽ đảo tay chính là gấp mấy chục lần đạo công lợi ích.
Thừa cơ hội này, tranh thủ vớt một hai ngàn đạo công, trực tiếp phất nhanh một đợt.
Nghĩ tới đây.
Trương Cảnh chỉ cảm thấy trái tim bắt đầu không tự chủ đập nhanh.
Trương Cảnh dọc theo con đường lúc đến, lại trở lại khách sạn lần nữa.
Trong phòng, hắn lấy ra địa chỉ cửa hàng trong phường thị tạm thời Diêm sư huynh vừa mới tặng cho, nhìn kỹ.
"Lang Gia quận thành, thành đông, Minh Đăng Phường, Song Phượng Nhai."
Hóa ra phường thị tạm thời cũng không ở ngoài thành mà là trực tiếp mượn khu vực nào đó trong Lang Gia quận thành?
Bong bong ——
Trong lúc Trương Cảnh trầm tư, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Chỉ nghe ngoài cửa, Đông Dao sư tỷ khẽ hô: "Trương Cảnh sư đệ, chúng ta có thể vào không?"
"Sư tỷ mời đến!"
Nghe tiếng, Trương Cảnh cất địa chỉ, lên tiếng mời.
Vừa nói dứt câu thì thấy cửa bị chậm rãi đẩy ra, bốn nhân ảnh từ bên ngoài chui vào.
"Trước đây không lâu, khi tiếng bước chân vang lên, chúng ta đoán được là sư đệ ngươi trở về. Chỉ là nghĩ đến sư đệ ngươi vừa trở về, cho nên mới không có vội vã quấy rầy."
Chu sư huynh đứng ra nói.
"Ha ha, sư đệ ở chỗ Lý sư huynh lâu như vậy, hẳn là thu hoạch tương đối khá." Đứng sau lưng mấy người, chỉ lộ ra một cái đầu, Đinh sư huynh trêu chọc.
"Còn phải đa tạ Đinh sư huynh dẫn tiến."
Trương Cảnh khách khí nói.
"Sư đệ không cần khách khí với sư huynh, đây đều là chuyện nên làm. Đúng rồi, sư đệ, lần này chúng ta tới là có chính sự muốn nói với ngươi."
Đinh sư huynh chen đến phía trước, nhìn Trương Cảnh nói.
"Sư huynh thỉnh giảng."
"Hôm nay ta và Đông sư muội với hai vị sư đệ thương lượng một phen, mọi người đều nghĩ ngày mai ra khỏi thành săn giết yêu ma. Không biết ý của sư đệ như nào?"
Đinh sư huynh dùng giọng thương lượng hỏi.
Nghe vậy, trên mặt Trương Cảnh không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ.
Suy tư một lát sau.
Chỉ nghe hắn áy náy nói ra: "Đinh sư huynh, Đông sư tỷ, còn Chu sư huynh và Hạ sư huynh, thật sự là có lỗi, sư đệ chuyện khác, lần này không theo mọi người cùng ra ngoài săn giết yêu ma."
Lời này vừa nói ra.
Gian phòng lập tức yên lặng.
Qua một hồi lâu.
"Sư đệ, ngươi không đi với chúng ta nữa?" Đông sư tỷ thần sắc chán nản hỏi: "Vậy sao ngươi kiếm đạo công nha?"
Trương Cảnh đang chuẩn bị mở miệng trả lời.
Đã thấy đối diện, hình như Đinh sư huynh đã đoán trước được: "Sư đệ ở lại thành hẳn là vì phù lục chứ."
Trương Cảnh khẽ gật đầu.
"Ha ha, hôm nay ta dẫn ngươi đi gặp Lý sư huynh, đã đoán được. Ngươi một Phù Sư, có phương pháp tốt hơn, an toàn hơn để tranh thủ đạo công, đúng là không thích hợp theo chúng ta cùng mạo hiểm."
"Đa tạ sư huynh lý giải."
Trương Cảnh ôm quyền cảm kích nói: "Hai ngày này sư đệ sẽ ở mở một cửa hàng bán phù lục trong phường thị tạm thời, ba vị sư huynh và Đông sư tỷ nếu thiếu phù lục thì cứ tới tìm sư đệ, giá cả giống lúc trước."
"Sư đệ khách khí!"
Chu sư huynh và Hạ sư huynh cao hứng hô.
Trong bốn người, chỉ có Đông sư tỷ cảm xúc còn có chút sa sút. Trương Cảnh có lòng muốn an ủi nhưng lời đến khóe miệng lại bị hắn nuốt trở vào.
"Đã như vậy, sư huynh chúc sư đệ sinh ý thịnh vượng! Chúng ta đi trước, sư đệ bảo trọng."
Đinh sư huynh chắp tay một cái.
"Sư đệ bảo trọng."
Trên mặt Đông Dao lại khôi phục tiếu dung lần nữa, nói.
Giờ khắc này, trong nội tâm nàng đã rõ, sau này có thể song phương lại không có cơ hội sóng vai đối mặt yêu ma như trước đó.
"Sư huynh sư tỷ bảo trọng!"
Dứt lời, Đinh sư huynh dẫn ba người chậm rãi ra khỏi phòng.
Mà Trương Cảnh vốn định hôm nay tiến về phường thị lại quyết định ở lại một đêm.
Dù sao ở nơi nào cũng không ảnh hưởng hắn chế phù.
...
Sáng sớm hôm sau.
Tiễn biệt bốn người Đinh sư huynh, Trương Cảnh quay người đi đến thành đông.
Lang Gia quận thành giống như Vĩnh Yên Thành hắn ở hơn mười năm.
Thậm chí bố cục cũng không có chênh lệch quá nhiều. Cho nên khi Trương Cảnh tìm kiếm phường thị tạm thời thì dễ dàng không ít.
Sau nửa canh giờ.
Trương Cảnh dừng bước lại, nhìn ba chữ 'Minh Đăng Phường' trên một cổng chào, mắt không khỏi toát ra vẻ mong đợi.
Vừa mới vào.
Trương Cảnh cảm nhận được một chút khác biệt. So với bên ngoài, nồng độ linh khí trong Minh Đăng Phường cao không ít. Hơn nữa theo không ngừng đi vào bên trong, tu sĩ Đạo Viện và tán tu dần dần nhiều hơn, ngược lại, người bình thường gần như khó mà nhìn thấy.
Tán tu rất nhiều, số lượng còn hơn nhiều Long Trạch phường thị.
Hai bên con đường chậm rãi xuất hiện một chút tán tu tạm thời bày quầy, phía trên trưng bày các loại vật liệu trên người yêu ma.
"Xem ra yêu loạn Lang Gia quận không chỉ là kỳ ngộ với tu sĩ Đạo Viện mà còn là cơ duyên đối với tán tu số lượng đông đảo mà truyền thừa và tài nguyên cực kỳ thiếu thốn."
Trong mắt Trương Cảnh hiện ra vẻ minh ngộ, đồng thời trong lòng có chút hưng phấn.
Tu sĩ săn giết yêu ma càng nhiều càng tốt a!
Lại đi nửa khắc đồng hồ. Chỉ thấy Trương Cảnh đột nhiên dừng bước chân, không tự giác nhìn về phía một cái quầy hàng bị đông đảo tu sĩ bao bọc bên tay phải.
Giọng nói đứt quãng truyền vào tai.
"Vụ Căn Thủy Linh Tham?"
...
Giờ phút này.
Quầy hàng.