Những ngày sau đó, ngày nào Trần Lâm cũng có tiết dạy, có ngày có tới bốn tiết, tuy nhiên đối với hắn lại dễ như ăn bánh. Các học sinh từ năm nhất cho đến năm cuối, sau khi tham gia lớp học của Trần Lâm đều như mở mang tầm mắt, bọn họ không nghĩ đến bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám lại thú vị đến trình độ như vậy.
Đã biết các cổ vật có khả năng quấn lấy sợi khí vận, Trần Lâm cũng không nhàn nhã nghỉ ngơi, mục tiêu đầu tiên của hắn là Vương Miện Ravenclaw ở phòng Theo Yêu Cầu. Cái này là một trong bảy Trường Sinh Linh giá của Voldemort.
Trần Lâm mặc áo choàng đen, thi triển một cái Huyễn Thân Chú, thân ảnh ngay lập tức biến mất trong màn đêm. Hắn nhanh chóng chạy đến tầng tám, đứng trước tấm thảm treo tường vẽ hình nhân vật Barnabas đang dạy cự quái múa ba lê, nơi đây trong nguyên tác là chỗ Phòng Theo Yêu Cầu xuất hiện qua.
“ Ta cần một nơi để giấu đồ vật … Ta cần một nơi để giấu đồ vật” Trần Lâm lẩm bẩm.
Trần Lâm đi qua lại, lẩm nhẩm vài lần như vậy, bức tường trắng đối diện tấm thảm treo tường bỗng nhiên có biến đổi, từ từ một cánh cửa sáng loáng hình thành.
Trần Lâm nhoẻn miệng cười, nắm lấy tay nắm cửa, kéo cửa ra bước vào bên trong.
Bên trong là một không gian rất rộng lớn, không thua gì một sân vận động, đây là một nơi hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ sinh vật nào, đặc biệt, những đồ vật được các học sinh qua bao nhiêu năm cất giấu chất cao như núi.
Trần Lâm nhìn núi đồ vật chất đống này mà không khỏi cau mày.
“ Tìm Vương Miện Ravenclaw mà không có Thần Thức hơi mất thời gian a”
“ Thôi đành vậy”
“ Tất cả cho ta bay lên”
Trần Lâm phất tay một cái, hàng loạt đồ vật cấp tốc bay lên cao sau đó tự động phân loại sang một bên.
“ Những thứ này không phải … đợt kế tiếp”
Thế là Trần Lâm bắt đầu công việc phân loại đồ vật, sau hơn hai giờ tìm kiếm, hắn đã tìm thấy được Vương Miện Ravenclaw, ngoài ra hắn còn tìm được hai vật phẩm cũng quấn lấy sợi khí vận tương tự như Vương miện, đó là một thanh trủy thủ màu đen và một miếng đá hình lục giác.
Cầm ba vật phẩm trên tay, Trần Lâm không khỏi vui mừng cười nói.
“ Thật không ngờ nơi đây lại có cất giấu hai cái cổ vật lạ … hai vật này không xuất hiện trong nguyên tác, xem ra có học sinh vô tình nắm giữ hai cổ vật này nhưng lại không biết giá trị của nó, lung tung cất giữ ở đây, vô tình làm tiện nghi cho ta … ha ha”
“ Được rồi, mau chóng lấy ra sợi khí vận mới là vương đạo”
Sau một hồi mày mò nghiên cứu, Trần Lâm đã tách ra được ba sợi khí vận khỏi ba món vật phẩm, hắn cẩn thận nắm chặt trong lòng bàn tay, sợ mấy sợi khí vận bay đi mất.
“ Trước tiên dùng mấy sợi khí vận này để giải phong ấn Găng Tay Vô Cực thử xem”
Trần Lâm nắm ba sợi khí vận, khéo léo quấn quanh bàn tay phải, nơi có hình xăm sáu viên đá vô cực trên mu bàn tay.
Hắn từ từ giải phong ấn, đầu tiên là viên đá vô cực Thực Tại – Reality, chỉ thấy hình xăm viên đá vô cực Reality trở nên sống động như thật, sáng loáng màu hồng ruby, sau đó bất ngờ chói sáng.
“ Ầm … Ầm …Ầm …”
Đúng lúc này, hàng loạt tia sét đỏ đồng thời đánh xuống khu vực xung quanh Hogwarts làm phát ra những thanh âm đinh tai nhức óc, đông đảo sinh vật trong rừng cấm run rẩy sợ hãi.
Nhìn thấy ba sợi khí vận đã biến mất đồng thời trên mu bàn tay phải viên đá vô cực Reality đang phát sáng chói mắt, Trần Lâm biết là hắn đã thành công giải phong ấn 1 viên đá vô cực, trong khi Thiên đạo chỉ cảnh cáo chứ không đá hắn ra khỏi vị diện.
“ Ầm … Ầm … Ầm …”
Khoảng một tiếng sau, bầu trời dừng phát ra những tia sét đỏ, không gian bắt đầu yên tĩnh trở lại, kể từ lúc này, Trần Lâm biết việc hắn sử dụng Viên đá vô cực Thực Tại – Reality trong vị diện này đã được Thiên đạo chấp nhận.
“Rốt cục thành công giải phong ấn một viên đá … nhưng lần giải phong ấn tiếp theo sẽ không dễ dàng như vậy” Trần Lâm âm thầm nói.
Vương Miện Ravenclaw xinh đẹp lúc này đang nằm yên trên tay, Trần Lâm có thể cảm nhận được một cỗ ý chí đang gào thét muốn xông ra.
“ Tàn hồn mà cũng muốn giương oai với ta ? … muốn chết ?”
Nếu là phù thủy bình thường chắc hẳn đã bị cỗ ý chí này chi phối làm sinh ra một loạt các ảo giác, đáng tiếc gặp phải Trần Lâm, chỉ một cái linh hồn công kích, mảnh vụn linh hồn của Voldemort trên Vương Miện đã bị xóa sạch.
Voldemort có tổng cộng 7 cái Trường Sinh Linh giá, Vương Miện Ravenclaw, Slytherin hộp dây chuyền, cúp vàng Hufflepuff, cuốn nhật ký Riddle, nhẫn Marvolo Gaunt, rắn lớn Nagini và cuối cùng là Harry Potter, cho đến hiện tại chỉ còn lại 6 cái.
Trần Lâm tiện tay ném lại ba món vật phẩm vào đống đồ đạc, sau đó xoay người rời đi khỏi Phòng Theo Yêu Cầu.
Ngày hôm sau, Trần Lâm đi tới đại lễ đường bên ngoài, không khí bên trong đại lễ đường lúc này rất náo nhiệt, khác hẳn ngày thường.
“ Trần Lâm giáo sư”
Trần Lâm nhìn lại thì thấy ba người Harry, Ron và Hermione đang đi tới, hai đứa Harry và Hermione lúc này đang dìu Ron ở hai bên, Ron tình trạng có vẻ không ổn cho lắm, chốc chốc lại nôn ói vào cái bát đang cầm trên tay, bên trong toàn sên là sên.
“ Chào ba đứa … trò Ron bị trúng nguyền rủa à ? Ai làm ?”
Harry và Ron ú ớ không biết nói gì, Hermione liền nói:
“ Giáo sư, Ron bị trúng nguyền rủa từ chính đũa phép của cậu ấy, ngài có thể chữa được phải không ạ ?”
Trần Lâm nhìn tình trạng của Ron thì cũng không nỡ, thở dài nói:
“ Được rồi, hai đứa tránh ra Ron, ta sẽ làm phép”
Harry và Hermione nghe vậy thì nhãn tình sáng lên, mỉm cười né ra hai bên, Ron thì vẫn đứng đực tại chỗ, liên tục nôn ói.
Trần Lâm lấy ra đũa phép, chỉ vào Ron vẩy nhẹ một cái, một chùm ánh sáng đánh thẳng vào Ron.
“ Đã xong rồi ạ” Hermione ngạc nhiên khi không thấy Trần Lâm đọc ra chú ngữ gì cả, nhưng nhìn lại Ron thì thấy cậu bé đã không còn nôn ói ra sên nữa.
“ Ron, cậu ổn rồi ?” Harry vỗ vai Ron hỏi.
Ron tuy hết nôn ói nhưng gương mặt vẫn còn tái xanh, gật đầu nói. “ Tớ đã khỏe, Harry … Hermione”
Hắn quay sang nhìn Trần Lâm, gượng cười nói.
“ Cám ơn Trần Lâm giáo sư”
Trần Lâm gật đầu, gương mặt trở nên nghiêm túc, nói. “ Ta đã căn dặn như thế nào trên lớp hả, nguyền rủa không thể dùng lung tung … Gryffindor trừ 20 điểm”
Harry nghe vậy thì bất bình nói.
“ Giáo sư, là do Malfoy chế giễu Hermione, gọi cậu ấy là cái gì đó nên Ron mới sử ra nguyền rủa”
Hermione chau mày, khoanh tay lại nói: “ Nó gọi con là Máu Bùn … một cái tên bẩn thỉu để gọi những người do người bình thường sinh ra”
“ Malfoy dám nói trò như vậy ?” Trần Lâm nhìn nàng nói.
Hermione gật đầu, đôi mắt đã rơm rớm nước mắt, bị bạn học gọi mình bằng cái danh từ này quả thật làm nàng bị xúc phạm không nhẹ.
“ Đúng vậy, giáo sư, hai chúng con có thể làm chứng” Ron gật đầu nói.
“ Ta sẽ nhắc nhở Draco Malfoy trước lớp … Slytherin bị trừ 50 điểm”
“ Hoan hô giáo sư, ngài làm rất chính xác” Harry và Ron vỗ tay nói.
“ Trò Hermione, đừng buồn vì việc đó … ta cũng giống như trò, xuất thân từ Muggle, từ nhỏ cũng hay bị gọi bằng cái danh từ đó … ta có thể hiểu được tâm trạng của trò lúc này” Trần Lâm vỗ nhẹ vai cô bé Hermione, ân cần nói.
“ Thật vậy sao ? Thầy Trần Lâm tài năng như vậy nhưng cũng giống như con ?” Hermione quả thật ngạc nhiên không nhẹ, cô bé vốn tưởng Trần Lâm xuất thân từ dòng dõi gia tộc phù thủy vô cùng ghê gớm ở Đông Phương.
Trần Lâm mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nói.
“ Có nhiều phù thủy giống như Malfoy, nghĩ rằng họ tốt hơn người khác vì cái gọi là thuần chủng … nhưng đó là điều nhảm nhí, một người được mọi người xung quanh coi trọng hay không là do cách sống của người đó chứ không phải từ xuất thân … xuất thân danh gia nhưng sống quá thối nát cũng bị người khác nhận ra mà xa lánh”
“ Những phù thủy xuất thân từ Muggle ta biết đều là những người tài giỏi và chính trực, chính vì có những người xuất thân Muggle như chúng ta, thế giới phù thủy mới trở nên sinh động không phải sao ?”
“ Cho nên nghe ta, đừng nghĩ nhiều về điều này nữa, trò Hermione”
Hermione chùi nước mắt, mỉm cười gật đầu nói: “Dạ, giáo sư”