Trần Lâm để lá thư xuống bàn, nhàn nhạt nói: “Cúp Quidditch Thế giới à ?”
Cúp Quidditch Thế giới Trần Lâm đương nhiên là biết nhưng hắn dự định sẽ không tham gia, theo hắn nghĩ nằm ở nhà đọc sách không phải sướng hơn nhiều sao, nhưng nay có người nguyện ý đài thọ tất cả chi phí và hắn lại có thể dẫn theo bạn bè, điều này làm hắn cân nhắc có nên đi hay không.
“Thử hỏi xem nhà Amos có muốn đi với ta hay không, nếu bọn họ đồng ý thì ta sẽ tham gia nếu không thì ta sẽ viết thư từ chối ?”
Trần Lâm nhanh chóng viết ra một phong thư rồi ném cho con cú Miona của hắn đi gửi.
Sáu ngày sau, vào buổi sáng, gia đình Amos ba người đã đến nhà Trần Lâm để cùng hắn đi tham gia Cúp Quidditch Thế giới.
“ Anh Trần Lâm”
Amos Diggory mỉm cười, sải bước đi đến gần Trần Lâm, đi theo ông ta là vợ ông Leona và đứa con trai Cedric. Bọn họ ăn mặc theo phong cách Muggle, nhìn qua cũng không đến nổi quái dị cho lắm.
“ Chào Trần Lâm giáo sư” Cedric cười tươi cúi đầu chào Trần Lâm trong khi bà Diggory gật đầu mỉm cười với hắn.
“ Chào anh chị … chào Cedric” Trần Lâm giơ tay lên cười nói.
Amos tươi cười nhìn Trần Lâm nói.
“ Ha ha … Lâm, cũng nhờ có cậu mà gia đình chúng tôi tiết kiệm tận 900 galleon vàng … công nhận vé Cúp Quidditch Thế Giới đắt dữ thần thiên địa”
“ Không có gì, Liên Đoàn phù thủy Phòng Chống Hắc Ám đài thọ chi phí, nếu anh có nhiều người nữa dẫn theo cũng không sao” Trần Lâm phất tay nói.
“ Lần này họ mời cậu đến tọa trấn cũng bỏ vốn dữ à … ồ, tôi còn chưa chúc mừng cậu nhận được Huân Chương Merlin đệ nhất đẳng, thằng Cedric nhà tôi cứ nhắc suốt” Amos gật đầu cười nói.
Trần Lâm gật đầu cười cười nhìn Cedric, lúc này cậu chàng có vẻ rất ngượng ngịu rụt rè, ánh mắt nhìn Trần Lâm đầy ngưỡng mộ nhưng cũng có chút sợ hãi trong đó. Đó là bởi vì Cedric tận mắt thấy Trần Lâm cứu tỉnh Ginny, một tay bắt lấy Peter Pettigrew rồi Sirius Black, cường đại không thể tưởng tượng, trong suy nghĩ của hắn, cường đại sánh với Trần Lâm chỉ có cụ Dumbledore mà thôi.
“ Cedric học môn của tôi cũng rất xuất sắc, trong các học sinh năm thứ sáu Hogwarts có thể nói Cedric là đứng đầu” Trần Lâm nhìn Cedric cười nói.
Cedric được Trần Lâm khen ngợi thì gãi đầu ngượng ngịu, trong khi ông Amos cười tươi thể hiện điều đó là đương nhiên, xem ra ông ta rất tin tưởng vào con trai của mình.
“ Cám ơn anh Lâm, rất mong anh chiếu cố thằng Cedric nhà tôi, nó còn khờ khạo lắm” bà Diggory nhìn Trần Lâm chân thành nói.
“ Tất nhiên rồi, chúng ta là chỗ bạn bè thân thiết mà” Trần Lâm phất tay nói.
“ Trời đã gần trưa, chúng ta cũng nên khởi hành … anh chị cứ độn thổ tàng hình đi trước, tôi sẽ lo cho Cedric”
Trần Lâm nhìn thấy mặt trời đã gần lên cao thì lên tiếng đề nghị.
“ Vậy nhờ anh Trần Lâm, tôi nói thiệt với anh, bao giờ mà cháu nó thi được bằng Độn thổ thì tôi mừng lắm, tôi thì cũng không có khả năng độn thổ mang người đi như anh được” Amos thành thật nói.
Trần Lâm gật gật đầu, lấy ra đũa phép sau đó hướng Cedric nói. “Cedric, con lần đầu độn thổ hả ?”
“ Dạ đúng là lần đầu tiên thưa giáo sư” Cedric gật đầu xác nhận.
“ Vậy được rồi, con nắm chặt cánh tay của ta … cảm giác sẽ hơi khó chịu một chút thôi, đừng lo lắng gì cả” Trần Lâm vừa nói vừa đưa ra bàn tay trái.
Cedric liền nắm lấy cánh tay của Trần Lâm, gật đầu cười.
“ Con biết rồi thưa thầy”
“ Chúng ta đi thôi”
Một tiếng bùm vang lên, thân ảnh Trần Lâm và Cedric đã biến mất. Sau đó là hai tiếng bùm khác, thân ảnh hai vợ chồng Diggory cũng biến mất tại chỗ.
Bốn thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện tại một cánh đồng hoang mờ mịt trải dài và trống vắng. Trước mặt họ là hai lão phù thủy trông bộ dạng cáu kỉnh và mệt mỏi vô cùng. Một trong hai lão cầm một cái đồng hồ vàng khá bự, còn người kia thì cầm một cuộn giấy da dày cui và một cây viết lông ngỗng.
Cả hai lão phù thủy đều ăn mặc theo phong cách Muggle nhưng khá dị hợm, một lão mặc nguyên bộ đồ nỉ, chân mang giày cao su ống cao, lão còn lại mặc váy caro Scotland và trùm pông sô.
“ Chào anh Basil” Trần Lâm mỉm cười nhìn lão già mặc váy caro.
Lão già Basil rất uể oải nhưng nhìn thấy Trần Lâm thì trấn định lại ngay.
“ À là Ngài Trần Lâm … Ngài cùng bạn đã đến”
“ Thấy anh có vẻ mệt mỏi quá anh Basil” Amos nói.
“ Ôi tụi tui ở đây đêm qua tới giờ, cực không thể tả … À … Anh Amos, gia đình anh cũng theo ngài Trần Lâm đây … để tôi kiếm chổ cắm trại cho bốn người … nhóm bốn người là VIP mà” lão Basil vừa uể oải nói vừa dò tìm trong tấm giấy da dài ngoằn.
“ Bốn người làm phiền đi bộ đến đằng kia khoảng một phần tư dặm, khoảng sân thứ hai sẽ có người đón”
“ Cám ơn anh Basil” Trần Lâm nói sau đó cùng gia đình nhà Diggory rời đi.
Bốn người đi trên cánh đồng hoang trống trải, sương mù đã dần tan đi. Đi được khoảng hai mươi phút, một cái chồi bằng đá kế bên cánh cổng hiển hiện, phía sau cánh cổng là hàng trăm cái lều mọc lên trên sườn dốc của một bãi đất rộng thênh thang, phía xa xa đằng kia là cánh rừng âm u.
Bốn người đi đến khoảng sân thứ hai thì thấy có một người đàn ông trung niên đi tới, tươi cười nói.
“ Ngài đây chắc là Ngài Trần Lâm ?”
“ Đúng vậy, anh là ?” Trần Lâm gật đầu.
Người đàn ông trung niên lập tức bắt tay Trần Lâm rồi nói. “ Tôi là William, tôi được sắp xếp chờ ở đây để đón ngài”
Trần Lâm gật đầu ra vẻ đã hiểu.
William lập tức nói:
“Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho ngài hai cái lều có trang bị đầy đủ vật dụng, có cả bồn nước nóng, xin ngài ký tên ở đây”
William lấy ra một tấm da dê và một cái bút lông đưa cho Trần Lâm.
Trần Lâm xem qua một lượt sau đó ký tên rồi đưa trả lại cho William.
“ Rất tốt, bây giờ Ngài có thể nhận lều, chúc Ngài và đồng bạn đi chơi vui vẻ”
William chỉ tay vào hai cái lều lớn ở đằng kia sau đó rời đi.
“ Chúng ta đi thôi”
Cả bốn người đi đến bên bìa rừng trên chỗ cao nhất của khu đồng trống. Chỗ đó trống trải duy nhất có hai cái lều to màu xanh, bên cạnh có một cái biển nhỏ đóng xuống mặt đất ghi là ‘Ngài Trần Lâm và đồng bạn’.
Trần Lâm kiểm tra lều thì thấy lều khá rộng, khoảng 100 mét vuông, bên trong có đầy đủ vật dụng và đúng là có cả bồn tắm nước nóng thật.
“ Lâm, gia đình tôi nhờ phúc của cậu mới được hưởng hậu đãi như thế này” Amos tươi cười nhìn Trần Lâm nói.
Trần Lâm lắc đầu. “Chuyện nhỏ thôi mà anh Amos”
Cả bốn người nhanh chóng sắp xếp đồ đạc của mình vào lều, nhà Diggory ở chung 1 lều còn riêng Trần Lâm thì một mình một lều.
Xong xuôi đâu đấy, cả bốn người ra ngoài đốt một đống lửa rồi ngồi nướng đồ ăn, nếu Muggle nhìn qua thì tưởng như cả đám đang cắm trại thật.
“ Cậu khéo thật đó Lâm, nhìn đồ nướng không khác gì dân Muggle làm à nghen, mùi vị rất tuyệt” Amos trầm trồ trước cái vỉ thịt bò Trần Lâm đang nướng.
Trần Lâm cười cười. “Đồ nướng quan trọng nhất là tẩm gia vị, tôi có đọc qua sách nấu ăn của dân Muggle mà … đây mọi người ăn thử đi, cái này chín rồi nè”
“ Dạ, cám ơn giáo sư” Cedric tiếp lấy đồ ăn, lễ phép cười nói.
Bốn người nhàn nhã ngồi ăn uống, xung quanh là hàng trăm cái lều khác, ai ai cũng đang bận bịu nhóm lửa nấu nướng bữa trưa, khung cảnh khá náo nhiệt.
Trần Lâm nhìn qua thì thấy cả nhà Weasley đang tiến đến phía hắn, mấy cái đầu tóc đỏ tươi nhà Weasley nhìn khá nổi bật không lẫn vào đâu được, đi theo còn có Harry và Hermione, tất cả đều đang tươi cười vẫy tay với hắn.
“ Trần Lâm giáo sư” ông Weasley tươi cười sải bước đi tới.
“ Anh Amos và chị Leona nữa”
“ Chào anh Arthur”
Ông Weasley vui vẻ bắt tay với Trần Lâm và vợ chồng Amos.
“Chào giáo sư, thầy cũng đến” mấy đứa con nhà Weasley cùng nhóm Harry tươi cười lễ phép chào Trần Lâm.
“ Chào các em” Trần Lâm tươi cười gật đầu.