Cụ Dumbledore gật đầu xác nhận. “Tôi cũng nghĩ vậy”
“ Giáo sư Karkaroff … Bà Maxime … hai vị thấy thế nào ?”
Nhưng bà Maxime đã choàng cánh tay quanh vai Fleur và dẫn con bé mau chóng đi ra khỏi phòng. Ông Karkaroff thì ra hiệu cho Krum, và rồi cũng đi ra trong im lặng.
“ Cedric và Harry, hai con về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi … tranh thủ vào ảo cảnh huấn luyện cho giỏi thì sẽ không cần lo gì” Trần Lâm nhìn hai đứa nói.
Cedric và Harry gật đầu nói.
“ Dạ thưa thầy”
Chờ cho tất cả mọi người đi hết, trong văn phòng hiệu trưởng chỉ còn lại Trần Lâm và Dumbledrore, lúc này Trần Lâm mới nhàn nhạt nói.
“ Tại sao giáo sư lại cho Harry thi đấu ?”
Dumbledore híp mắt nhìn Trần Lâm sau cặp kính nửa vầng trăng, ôn tồn nói.
“ Ta cũng không có cách nào, Harry cũng cần phải trải qua lịch duyệt không phải sao ? Ta nghĩ thằng bé sẽ làm được, nó có đức tính dũng cảm của cha nó James”
“ Giáo sư đã nói vậy thì tôi chỉ đành tin tưởng, nhưng nếu nó có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không đứng nhìn” Trần Lâm nói.
“ Rất tốt” Dumbledore gật đầu, rồi nhàn nhạt nói.
“ Lâm, ta muốn thông báo cho anh một việc quan trọng … Chúa Tể Hắc Ám đã quay trở lại, thật sự trở lại … không sớm thì muộn hắn sẽ nhắm đến Hogwarts, anh là giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của Hogwarts nên ta muốn anh bảo vệ cho các học sinh trong trường được an toàn”
Trần Lâm ra vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói. “Tôi sẽ làm hết sức mình thưa giáo sư, học sinh Hogwarts nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì”
“ Hogwarts sắp phải trải qua thời kỳ khó khăn … nghe được lời cậu nói ta cảm thấy rất an lòng …” Dumbledore nói.
Trần Lâm mỉm cười, phất tay nói.
“ Giáo sư không cần nói vậy, Hogwarts giống như nhà của ta, bảo vệ nhà của mình là việc bất cứ ai cũng phải làm … ta không biết Chúa Tể Hắc Ám lợi hại thế nào nhưng nếu hắn dám tấn công Hogwarts, ta sẽ cho hắn có đến mà không có về”
“ Nói rất hay đấy Lâm” Dumbledore cười nói.
Hai người tiếp tục bàn bạc về cuộc thi Tam Pháp Thuật sắp đến.
Khi Trần Lâm sắp bước ra khỏi phòng thì Dumbledore nói vọng theo.
“ Lâm, ta biết cậu có rất nhiều bí mật, nhưng ta không quan tâm, bởi ta biết cậu là một giáo sư tốt”
Trần Lâm gật gật đầu sau đó đi thẳng, hắn biết Dumbledore đã không tin tưởng hắn.
Khi Trần Lâm về đến văn phòng thì đã thấy lão Karkaroff đứng chờ ở trước cửa.
“ Chào Trần Lâm giáo sư” ông Karkaroff hồ hởi khi thấy Trần Lâm đi tới.
Trần Lâm gật đầu nói thẳng. “ Giáo sư Karkaroff có chuyện gì gấp lắm sao mà thầy tìm gặp tôi giờ này vậy ?”
“ Đúng là có việc cần giáo sư ngài giúp” lão Karkaroff gật đầu trịnh trọng nói.
“ Được rồi, vào phòng rồi nói”
Trần Lâm mở ra cửa phòng bước vào bên trong.
Sau khi hai người đã yên vị, Trần Lâm mới mở miệng nói. “ Rốt cuộc ông muốn ta giúp gì ?”
Lão Karkaroff hít sâu một hơi nói.
“ Trần Lâm giáo sư, ngài chắc cũng biết tôi từng là một Tử Thần Thực Tử nhưng đã làm ăn lương thiện mười mấy năm nay … Không giấu gì ngài, bây giờ Chúa Tể Hắc Ám đã trở lại và đang chiêu mộ lực lượng”
“ Voldemort đã trở lại thì sao ? … Liên quan gì đến ta ?” Trần Lâm thản nhiên nói.
“ Ngài Trần Lâm đúng là bậc phi thường, ngay cả tin tức Chúa Tể Hắc Ám trở lại cũng không làm Ngài nhíu mày chút nào … tôi đã tìm đúng người” lão Karkaroff cười lấy lòng.
“ Mười ba năm trước, để thoát khỏi Azkaban, tôi đã chỉ điểm khá nhiều Tử Thần Thực Tử cho Bộ Pháp Thuật, chính vì vậy, bây giờ Chúa Tể Hắc Ám trở lại chắc chắn sẽ tìm tôi tính sổ … tôi … tôi hy vọng được gia nhập vào đội ngũ của ngài để được ngài bảo vệ … đó là lý do tôi tìm đến Ngài Trần Lâm đây”
Karkaroff lúc này đã quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.
Trần Lâm ngồi yên tại chỗ không nói gì, chỉ nhìn lão Karkaroff với ánh mắt đầy thâm thúy.
“ Xin ngài Trần Lâm thu nhận” lão Karkaroff khẩn khoản nói.
Trần Lâm lúc này mới mở miệng nói.
“ Muốn ta thu nhận cũng không phải không thể, nhưng ngươi có giá trị gì đáng để ta xem xét chứ ?”
“ Dạ … nếu Ngài Trần Lâm chịu thu nhận tôi thì tôi và cả trường Durmstrang sẽ mặc cho Ngài sai xử, tuyệt không hối hận” lão Karkaroff nói.
“ Được rồi, muốn làm việc cho ta thì ta không khách sáo nhưng ta không mong chờ vào sự trung thành của ngươi”
Trần Lâm nhàn nhạt nói, hình xăm trên bàn tay phải của hắn tỏa ra ánh sáng vàng, bao phủ khắp cả căn phòng.
Bốn tuần học sau đó là mấy tuần Harry cảm thấy bết bát nhất, nó bị bạn bè xa lánh vì cho rằng nó tham danh vọng mà nhắm mắt làm liều, ngay cả thằng bạn thân nhất là Ron cũng không nói chuyện với nó, trong khi đám Malfoy lại tìm cách chọc phá nó một cách ác ý hơn.
Cánh phóng viên Nhật Báo Tiên Tri là mụ Rita Skeeter thì luôn viết bậy viết bạ về đời tư của nó làm cho nó càng bị người khác hiểu lầm, nó chỉ thư giãn hơn một chút khi tâm sự với chú Sirius của nó qua lò sưởi ở trường.
Hôm nay cũng không có triển vọng gì khá hơn. Khi Harry và Hermione đến lớp học của thầy Trần Lâm sau bữa ăn trưa, tụi nó nhận thấy đám nhà Slytherin đang đứng đợi bên ngoài lớp học, đứa nào đứa nấy đeo một phù hiệu to tướng trước áo chùng của mình, ghi là ‘Ủng hộ Cedric Diggory quán quân thực sự của Hogwarts’
Malfoy nhìn Harry nói lớn. “ Thích mấy cái phù hiệu này không Potter, còn nữa nè mày” nó vừa nói vừa ấn vào cái phù hiệu, dòng chữ lập tức chuyển thành ‘Potter thúi hoắc’.
Cả đám Slytherin rú lên cười. Mỗi đứa đều ấn vô phù hiệu của mình, chẳng mấy chốc những chữ ‘Potters thúi hoắc’ sáng lên rực rỡ xung quanh Harry.
Harry cảm thấy cổ và mặt nóng bừng lên, nó đã không bình tĩnh nổi nữa, nó rút ra đũa phép chỉa vào Malfoy, đám đông xung quanh lập tức tản ra. Hermione thì hốt hoảng kêu lên. “Harry bồ bình tĩnh”
“ Nhào vô chơi luôn Potter, mày có gan đó không ?” Malfoy cũng rút cây đũa phép của nó.
Hai đứa gừm gừm nhìn nhau rồi cùng ra đòn.
“Furnunculus – Diệm sơn phún hỏa” Harry hét lên.
Malfoy gào lên. “Densaugeo – Răng mọc dài ra”
Những chùm sáng từ hai đầu đũa phép bay ra rồi chạm trán nhau, cuối cùng phân ra hai đường riêng biệt, đòn phép của Harry trúng vào mặt Goyle, đòn phép của Malfoy lại trúng vào Hermione.
Goyle rống lên thảm thiết, giơ tay bịt cái mặt đang mọc lên vô số cái nhọt xấu xí càng lúc càng phình lớn. Hermione thì bụm chặt cái miệng, vừa khóc thút thít vừa rên rỉ trong kinh hoảng, hàm răng cửa của cô nàng giờ như con hải ly.
“ Chuyện gì mà ồn ào vậy ?” thanh âm của Trần Lâm vang lên sau lưng đám học sinh.
Draco Malfoy lập tức chạy đến nói. “ Thưa thầy, Potter tấn công con”
“ Không phải, chúng con ra đòn cùng lúc” Harry cãi lại
“ Nó đánh trúng Goyle, thầy coi mặt nó nè …”
“ Thằng Malfoy cũng đánh trúng Hermione”
Trần Lâm nhìn thảm trạng của hai đứa không khỏi lắc đầu, hắn lấy ra đũa phép rồi vẫy nhẹ hai cái. Gương mặt Goyle và Hermione ngay lập tức khôi phục như cũ, hai đứa vui mừng nhảy cẩng lên.
“ Dám nguyền rủa nhau trong giờ của tôi … Gryffindor và Slytherin, mỗi nhà trừ 50 điểm” Trần Lâm trầm mặt nói.
“ Rồi bây giờ mau vô lớp đi, các trò”
Sau buổi học, khi Harry đang tiu nghỉu đi ra khỏi phòng thì Trần Lâm giữ nó lại, nhỏ giọng nói.
“ Harry, đến gặp thầy tối nay vào lúc nửa đêm ở văn phòng của thầy, nhớ mặc vào áo khác tàng hình của trò, liên quan đến thi đấu”
Harry đứng ngây ra một lúc sau đó gật gật đầu rời đi, trong lòng nó âm thầm vui mừng.
Mười hai giờ đêm, Harry khoác áo tàng hình đi đến văn phòng Trần Lâm, khi nó đến thì cửa phòng lập tức mở ra.
“ Con đã đến Harry” thanh âm Trần Lâm vang lên làm Harry giật mình, nó vội kéo xuống cái áo tàng hình.
“ Thầy có thể thấy được con à ?”