Ta Khởi Đầu Liền Nắm Giữ Găng Tay Vô Cực

Chương 81 - Sirius Black Ngã Xuống

Đúng lúc này, hơn một chục thân ảnh độn thổ tiến vào sân vận động. Dưới con mắt đã bầm tím, Harry thấy loáng thoáng thân ảnh của chú Sirius, chú Lupin, cô Tonks, thầy Moody, anh Bill và những người khác mà hắn không biết mặt.

“ Làm sao chúng có thể biết được ?” Malfoy gầm lên quay lại vung đũa thần nhưng Tonks đã đánh một bùa choáng trúng hắn.

Những Tử thần thực tử lúc này hoàn toàn quẫn trí bởi sự xuất hiện của những thành viên trong Hội Phượng Hoàng, những người đang bắn một cơn mưa những lời nguyền xuống chúng khi chúng nhảy từng bước lui lại.

“ Harry, đũa của con đây … con đứng dậy được chứ ?”

Harry mừng rỡ khi nó thấy chú Sirius đang dìu nó dậy và đưa cho nó cây đũa phép.

“ Con đứng được … con xin lỗi chú” Harry hổn hển nói.

Sirius ấn đầu Harry xuống khi 2 đòn bùa choáng bay về phía họ.

“ Đừng nói điều đó … nào … chú muốn cháu ra khỏi …”

Cả hai lại thụp xuống, một tia sáng màu xanh như một mũi tên đã bắn trượt Sirius. Ngang qua căn phòng, Harry nhìn thấy cô Tonks ngã xuống từ giữa cầu thang bằng đá ở khán đài, thân hình ẻo lả của cô ngã xuống từng bậc thang và Bellatrix với vẻ vui mừng chiến thắng đang chạy lại cuộc chiến.

“ Harry … chạy đi con” Sirius thét lên và chạy đi đối đầu với Bellatrix. Harry không nhìn thấy điều gì xảy ra tiếp đó, thầy Moody đang ở phía đằng xa, đánh nhau với bốn năm tên Tử Thần Thực Tử nhưng vẫn có vẻ đang thắng thế.

Harry nhìn thấy chú Sirius cúi xuống tránh một tia sáng đỏ của Bellatrix và cười nhạo cô ta: “Tiếp đi, mày có thể làm tốt hơn thế Bellatrix” Chú kêu lên, giọng chú vang vọng xung quanh căn phòng.

Rồi, khi chú né được tia sáng đỏ thứ hai, một tia sáng xanh đã đánh trúng giữa ngực chú. Tiếng cười vẫn không dứt trên gương mặt chú nhưng đôi mắt chú mở to vì bị sốc.

Dường như thời gian chú Sirius ngã kéo dài hàng thế kỷ, cơ thể chú cong lại thành hình cánh cung khi chú ngã xuống mặt đất với hai mắt vẫn mở trừng trừng.

Harry nhìn thấy sự sợ hãi và ngạc nhiên trộn lẫn trên gương mặt của cha đỡ đầu, một gương mặt đẹp trai khi chú ngã sóng soài trên đất.

“ Đi mau … tụi Thần Sáng của Trần Lâm đang kéo tới”

Thanh âm của Snape vang lên trước khi độn thổ thoát đi làm thức tỉnh đám Tử Thần Thực Tử đang tham chiến.

Bọn chúng nhanh chóng tách ra sau đó độn thổ đi mất.

“ Chú Sirius … tỉnh lại đi chú Sirius” Harry tê tâm liệt phế hét lớn trông khi lắc mạnh thân thể của Sirius Black.

Thầy Moody lại kiểm tra thi thể của Sirius sau đó vỗ mạnh vai Harry nói.

“ Cậu ta đã đi rồi Harry … đừng cố kêu nữa làm gì, không thể làm được gì nữa đâu”

“ Giữ chú ấy, cứu chú ấy, chú ấy vừa mới ngã thôi”

“ Chúng ta vẫn có thể giữ chú ấy lại” Harry vùng vẫy dữ dội nhưng Lupin không thả nó ra.

Chú Lupin nói mà như mếu. “Chúng ta không thể làm được gì nữa, Harry, không thể, … anh ấy đã đi rồi”

“Chú ấy vẫn chưa đi” Harry la lớn.

“ Chú Sirius … chú Sirius …” nó kêu rống lên

“Chú ấy không thể quay trở lại đâu, Harry” thầy Lupin nói, giọng thầy vỡ ra khi thầy cố gắng giữ Harry lại. “Chú ấy không thể quay lại, bởi vì chú ấy đã chết rồi”

Harry không còn vùng vẫy nữa, gương mặt nó cứng lại, tái mét, thân thể nó xụi lơ ngồi xuống, nó đã chấp nhận lấy hiện thực tàn khốc trước mặt.

“ Là do con … con xin lỗi … con xin lỗi chú … chú Sirius … con xin lỗi”

Nước mắt Harry giàn giụa trên gương mặt sưng bầm tím.

Chân Harry chạm vào mặt đất cứng, đầu gối nó khẽ oằn, chiếc đầu phù thủy bằng vàng rơi xuống nền nhà vang lên một tiếng đinh đong. Nó nhìn quanh và thấy mình đã ở trong văn phòng của cụ Dumbledore. Nó không biết mình đến đây bằng cách nào, cảm xúc của nó đã tê liệt khi nó chấp nhận sự thật.

Sự yên lặng và tĩnh mịch, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi những tiếng khụt khịt hoặc làu bàu từ các tấm chân dung, làm nó không chịu nổi. Nếu những gì xung quanh nó có thể phản ánh cảm giác trong lòng nó, mấy bức tranh chắc phải kêu thét lên vì đau đớn. Nó đi lòng vòng trong văn phòng đẹp yên tĩnh, thở dồn dập, cố gắng không nghĩ một điều gì. Nhưng nó phải nghĩ … nó không thể trốn tránh …

Cái chết của chú Sirius là lỗi của nó, tất cả đều là lỗi của nó. Giá như nó, Harry, không ngu ngốc đến nỗi mắc phải cạm bẫy của Voldemort, nếu nó không tin chắc đến thế rằng giấc mơ của nó là thật.

Chiếc lò sưởi trống rỗng chợt bùng lên một ngọn lửa màu xanh lục bảo, khiến Harry bật nhảy ra xa cửa, chăm chú nhìn người đàn ông đang xoay tròn trong lò. Khi dáng cao cao của cụ Dumbledore hiện ra từ ngọn lửa, những ông bà phù thủy trên các bức tường xung quanh giật mình tỉnh dậy, nhiều người trong số họ reo lên chào mừng. “Cảm ơn”, cụ Dumbledore nói êm ái.

“Thầy biết con cảm thấy như thế nào, Harry”, cụ Dumbledore trầm giọng nói. “Không, thầy không biết đâu”, Harry buột miệng, giọng nó chợt to lên và dữ dội, cơn nóng giận điên cuồng dâng trào trong lòng nó, cụ Dumbledore không biết tí gì về cảm giác của nó.

“Cảm xúc của con chẳng có gì đáng xấu hổ cả, Harry”, giọng cụ Dumbledore vang lên “Trái lại, cảm nhận nỗi đau như thế chính là mặt mạnh lớn nhất của con”.

Harry cảm thấy cơn nóng giận của nó đang thiêu rụi tâm hồn nó, bừng bừng trong sự trống rỗng khủng khiếp, một mong muốn làm tổn thương cụ Dumbledore vì sự bình tĩnh của cụ, và vì những từ ngữ vô nghĩa ấy…

“Sirius chết là lỗi của thầy”, cụ nói rõ ràng, “Hay là nên nói rằng, gần như hoàn toàn lỗi của thầy … Thầy không nên kiêu ngạo cho rằng mình có thể gánh tất cả trọng trách. Sirius là một người nghị lực, thông minh và gan dạ, và loại người như cậu ấy thường không thể bằng lòng với việc trốn tránh trong khi tin rằng những người khác đang gặp nguy hiểm. Thầy nên ở bên con nhiều hơn, rèn luyện cho con thông thạo Bế Quan Bí Thuật chứ không phải bỏ rơi con một mình khi con cần trợ giúp, con sẽ không bị lừa tới đó hôm qua. Và Sirius sẽ không phải đuổi theo cứu con. Trách nhiệm đó là ở thầy, chỉ một mình thầy”.

Harry nhìn lên và thấy gương mặt cụ Dumbledore phủ đầy những nếp nhăn, nét buồn bã hằn sâu trên mặt cụ, trông cụ đã già hơn trước rất nhiều.

Vào lúc này, sâu 1000 mét dưới dãy Appalachian, hệ thống những hang động chưa từng ai khám phá ở Pennsylvania bỗng phát sinh động tĩnh lạ.

Bên cạnh một thân ảnh mặc áo trùm đen với cái đầu bèn bẹt như đầu rắn, một cái động khẩu đường kính khoảng một mét đã được mở ra, từ bên trong hằng hà sa số những sinh vật to cỡ con chó nhưng có cánh thịt, tứ chi đầy móng vuốt sắc nhọn, cái miệng đầy răng nanh nhọn hoắc, chúng có hai lỗ tai to nhưng đặc biệt không có hai mắt. Bọn chúng ào ạt bay ra khỏi động khẩu, phát ra những thanh âm eng éc đáng sợ.

“ Món quà giáng sinh muộn ta tặng cho đám Muggle, chắc chắc bọn chúng sẽ rất thích” thân ảnh mặc áo chùm đen nhàn nhạt nói sau đó độn thổ đi mất.

Bình Luận (0)
Comment