Anna đã về đến nhà sau buổi học cuối ở trường, cô bị mất thính giác trong một lần tai nạn xe hơi vào năm năm trước nên luôn bị bạn bè cười nhạo, tuy nhiên có một bạn học tên là Steve luôn quý mến và giúp đỡ cho cô.
“ Con chào bà” Anna tiến tới ôm bà ngoại khi thấy bà ra chào cô về.
Anna đi vào nhà mỉm cười nhìn mẹ cô bé đang ngồi ở bàn làm việc.
“ Chào mẹ”
Mẹ Anna cười tươi rồi ra dấu tay với Anna, “Con đã ở đâu thế ? … sao về muộn vậy con ?”
Anna cười nói. “Dạ con đi dạo ạ”
Mẹ Anna lại ra dấu. “ Đi dạo một mình à ?”
“ Dạ không, con đi dạo với Steve” Anna cười.
Bà ngoại Anna mỉm cười nhìn cô bé nói. “Ái chà, lần thứ hai trong tuần rồi”
“ Vì chị hai muốn ngủ với anh ta”
Thanh âm của Peter, cậu em trai mười tuổi của Anna đang ngồi chơi game trong phòng nói vọng ra.
“ Peter, đừng nói bậy” mẹ Anna nhắc nhở.
Anna thản nhiên nói. “ Ai quan tâm chứ ?”
“ Con nên nhắn tin cho mẹ chứ Anna, làm sao mẹ biết con đang ở đâu ?” mẹ Anna lại ra dấu nói với cô bé.
“ Thôi mà mẹ, bọn con chỉ là bạn bè thôi” Anna nói cùng với ra dấu.
Mẹ Anna mỉm cười ra vẻ không tin. “Đúng rồi”
“ Con hôn cậu ta chưa ?”
“ Thôi mà mẹ” Anna lắc đầu.
“ Mẹ nghĩ là rồi” bà của Anna nói.
Cha của Anna cũng vừa về, ông là Kiến Trúc Sư trong một công ty xây dựng có tiếng, cả gia đình năm người cùng ăn tối đêm giáng sinh với nhau một cách vui vẻ.
Ăn tối xong, Anna đi dạo một vòng quanh vườn cùng với con chó Soby, đây là thói quen của cô từ trước đến giờ.
Trên bầu trời tối đen, bỗng có hàng loạt máy bay trực thăng và máy bay phản lực bay ngang qua. Anna rất hiếu kỳ không biết đã xảy ra chuyện gì, một dự cảm bất an thoáng phát sinh trong cô nên cô vội vã bước vào nhà.
Anna về phòng ngủ, đang chat với Steve qua máy tính thì cha của cô bước vào phòng.
“ Con đừng thức khuya quá Anna” cha Anna ra dấu nói.
Anna cười nói. “Con biết rồi ba”
“ Cậu ta là ai vậy con ?” cha Anna mỉm cười ra dấu.
“ Ôi chúa ơi, ba” Anna nói.
“ Ba là ba con, ba nên được biết chứ”
“ Thôi nào, mẹ đã phát hoảng với con vì điều đó rồi”
“ Vậy sao ?”
“ Mọi người sợ để con rời khỏi nhà, thật là ngu ngốc”
“ Bọn ta lo lắng cho con, con biết mà”
“ Không cần đâu, vì con hoàn toàn ổn”
“ Thôi được rồi, vậy đó là chàng trai tốt hay …”
“ Cậu ấy rất tốt, thậm chí còn vì con mà học ngôn ngữ ra dấu”
Cha Anna gật đầu mỉm cười. “Ba thấy thích cậu ta rồi đấy”
“ Rồi, con nhớ đừng thức khuya quá … yêu con”
Cha Anna đóng cửa phòng Anna lại rồi rời đi.
Anna quay trở lại máy tính, Steve mới gửi cho cô một video rất lạ, video chiếu cảnh một bầy gì đó rất đông đang bao phủ cả bầu trời, nhìn rất đáng sợ.
Anna chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, khi cô bé tỉnh dậy thì thấy mẹ cô, Jennifer đang lay cô và ra dấu.
“ Có chuyện rồi con”
“ Gì thế mẹ ?” Anno ngồi dậy, cô ngó qua đồng hồ thì thấy mới 3 giờ sáng.
Anna theo mẹ ra phòng khách, lúc này cả nhà cô đều đang tập trung tại đây, trông ai đều tỏ vẻ lo lắng.
Trên tivi đang thông báo tin tức nóng, cảnh báo tất cả các thành phố của Mỹ đang bị tấn công, thương vong nhiều chưa từng có.
Bạn của cha Anna là chú Glen lúc này cũng đi vào.
“ Anh John, chuyện gì thế này ? Khủng bố à ?”
Cha Anna, John nói. “Lúc đầu họ nói khủng bố giờ là hóa chất gì đó”
Trên tivi liên tục thông báo các thành phố đang bị tấn công, ngay cả New York cũng đã không ngoại lệ, càng ngày càng có nhiều thành phố gặp nạn.
‘Chính phủ khẳng định có thể kiểm soát tình hình nhưng những hình ảnh và video trên Internet lại đang kể một câu chuyện khác, tôi xin cảnh báo các hình ảnh các vị sắp xem vì tính máu tanh của nó’
Tivi chuyển sang cảnh nhiều người dân tháo chạy, trong khi dưới mặt đất la liệt các xác chết chỉ còn trơ lại xương và vải vụn, dường như đã bị thứ gì đó ăn thịt
“ Cha ?” Anna lo lắng khi thấy những hình ảnh này.
John giơ hai bàn tay ra hiệu cho Anna bình tĩnh. “Không sao đâu con”
Một đoạn video clip khác lại được chiếu, trong đó một người mẹ ngồi trong ô tô giơ lên mảnh giấy ghi ‘đừng tạo tiếng động’ trong khi đứa con trai ngồi ghế sau được quấn băng keo quanh miệng, xung quanh là những tiếng eng éc rợn người và tiếng người la hét, những chiếc ô tô gần đó đều dính đầy máu.
“ Đừng tạo tiếng động là sao ?” chú Glen nghi hoặc nói.
Trên tivi cũng cảnh báo người dân nên im lặng và đừng tạo ra tiếng ồn.
‘Bên phía quân đội đang dồn tổng lực để khống chế tình hình’
‘Các nhà khoa học đã tìm ra nguyên nhân, đó là do những sinh vật thoát ra từ hang động ngầm rất sâu của dãy Appalachian, Pennsylvania. Những sinh vật này đã bị phong kín hàng triệu năm dưới lòng đất nay đã thoát ra với số lượng ước tính hàng chục triệu hoặc thậm chí nhiều hơn’
‘Những sinh vật này rất khát máu và kích thích với âm thanh nên chúng tôi khuyên người dân không tạo ra tiếng ồn không cần thiết, đóng kín tất cả các cửa trong nhà, đừng cố lái xe ra đường’
“ Cái quái gì ?”
“Ôi lạy chúa”
Mọi người không giấu được vẻ sợ hãi trên mặt.
“ Được rồi, chúng ta chuyển điện thoại sang chế độ rung đi” John nói.
Chú Glen nói. “Anh và gia đình đợi ở đây, tôi sẽ quay lại ngay”
“ Anh định đi đâu chứ Glen ?” John nói.
“ Đi lấy đồ nghề, anh muốn ở cạnh nhau trong khi thứ kia xuất hiện à ?”
“ Không, nhưng ta nên ở đây và giữ yên lặng”
Anna lên tiếng. “ Thành phố là những nơi quái vật tấn công nhiều nhất, không phải sao ?”
Mọi người nhìn nhau ra vẻ đồng tình với ý kiến của Anna, ở trong nhà sớm muộn cũng bị những quái vật này tìm đến.
Tất cả nhanh chóng thu xếp đồ đạc, chuẩn bị thoát ra khỏi thành phố để chạy vào rừng, đó là kế hoạch của cả nhà.
Chẳng mấy chốc, hai chiếc xe hơi đã chạy băng băng trên đường lớn, khắp nơi lúc này là một cảnh tượng hoang toàn vì cháy nổ và tiếng la hét.
Tin radio trên xe liên tục phát ra. ‘Đợt sóng tấn công từ các sinh vật bay đã phủ toàn bộ các bang của Mỹ, tỷ lệ thương vong lớn chưa từng có và ngay càng nhiều … những sinh vật này được phía quân đội xác nhận là thị giác rất kém hoặc không có nhưng thính giác phát triển rất mạnh, có thể nghe được những thanh âm nhỏ nhất để tấn công con mồi. Chúng tấn công theo bầy bất kỳ các sinh vật nào phát ra thanh âm và một đặc điểm nữa của chúng là chúng có thể tàng hình một khoảng thời gian nếu phát hiện gặp nguy hiểm’
“ Sao lại có loại sinh vật khủng bố như vậy ?” bà của Anna, Emily lên tiếng.
Mọi người đều rất lo sợ nhưng không ai nói gì.
“ Chúng ta rời đi là đúng phải không anh ?” Jennifer hỏi chồng.
John lắc đầu nói. “Anh cũng không biết, nhưng anh nghĩ những nơi càng ít người tụ tập thì càng ít gặp chúng”
Anna đang nhắn tin cho Steve, cho biết cô và gia đình đang chạy vào rừng trốn. Steve tỏ ra lo lắng cho cô và cho cô biết cả gia đình anh quyết định ở lại trong nhà, không đi đâu cả, anh tin tưởng Quân đội sẽ nhanh chóng giải quyết những sinh vật này.