Văn Phòng Tổng Thống Mỹ ở Nhà Trắng.
“ Ba tên lửa liên lục địa đã biến mất … làm sao có thể ?” ông Andrew Cleveland nói trong sửng sốt trong điện thoại khi nhận được tin tức từ Lầu Năm Góc báo lại.
Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng Mỹ Harry Garfield lắp bắp. “ Đúng vậy thưa ngài Tổng Thống … ba tên lửa đã đồng thời biến mất … trong khi còn cách Luân Đôn chỉ 500 kilomet … các kỹ sư đang kiểm tra tình hình, nhưng chắc chắn là ba tên lửa đã không phát nổ do bị đánh chặn từ tên lửa khác”
“ Có tên lửa trả đũa từ Anh bay đến Mỹ không ?” ông Andrew Cleveland lo lắng nói.
Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng Mỹ Harry Garfield nói trong điện thoại.
“ Cũng không có thưa ngài Tổng Thống … việc này thật quái lạ”
“ Ta muốn nhận được báo cáo về vấn đề này trong vòng 1 giờ nữa” ông Andrew Cleveland nói như quát.
“ Vâng thưa ngài”
Ông Andrew Cleveland để bộ đàm xuống bàn rồi quay sang nói với Trợ Lý Đặc Biệt James Carter.
“ Ông thấy việc này thế nào ?”
James Carter trầm ngâm một hồi rồi nói. “ Rất có thể là do Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật Anh đã ra tay”
“ Điều đó có thể sao ? … Nếu đúng là ông ta làm thì ông ta không phải là người nữa mà là thần rồi” Andrew Cleveland lắc đầu nói.
“ Ông đang nói đến tôi sao ?”
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt ông Andrew Cleveland, đó chính là Trần Lâm.
Khi mọi người chưa kịp làm gì thì một chùm sáng màu vàng vô cùng chói mắt đã bao trùm toàn bộ căn phòng.
Phòng họp truyền thống Bộ Pháp Thuật Mỹ, New York.
Ông John Harrison đang ngồi nói chuyện với các thành viên cấp cao trong Bộ Pháp Thuật.
Cục trưởng Cục Thần Sáng Alan Ford đứng lên nói.
“ Theo tin tức vừa nhận được, căn cứ của tổ chức Hắc Phượng nằm ở làng Borrego Springs, Anza-Borrego Desert State Park, California. Chúa Tể Hắc Ám đã âm mưu lừa gạt Harry Potter đến đây để bắt giữ cậu bé … cũng may hội Phượng Hoàng và các Thần Sáng Anh đã giải cứu cậu bé thành công. Căn cứ này đã được các Thần Sáng của chúng ta tiếp quản”
“ Loài Dơi Qủy thoát ra từ những hang động ngầm dưới dãy Appalachian, Pennsylvania cũng có dấu hiệu là do Chúa Tể Hắc Ám ra tay, hắn ta muốn khủng bố người No Majs để gây nên hận thù giữa người No Majs và giới pháp thuật, điều này đồng nghĩa làm lộ ra chúng ta và chiến tranh có thể xảy ra …”
Một thành viên Bộ Pháp Thuật chạy vào phòng rồi nói nhỏ với ông John Harrison.
Ông John Harrison nghe xong thì không khỏi mỉm cười rồi lớn tiếng nói.
“ Loài Dơi Qủy đã biến mất không rõ nguyên nhân, người No Majs hiện tại đã an toàn, nguy cơ chúng ta bị lộ đã không còn”
Những thành viên cấp cao trong Bộ nghe vậy thì ai nấy cũng tỏ vẻ vui mừng, vỗ tay reo hò.
Đúng lúc này, một thân ảnh bất thình lình xuất hiện trước mặt ông John Harrison và những người trong Bộ pháp thuật Mỹ. Mọi người đồng loạt rút ra đũa phép nhưng khi thấy người mới xuất hiện là ai thì tất cả mới thôi đề phòng.
Ông John Harrison mừng rỡ đứng lên nói.
“ Bộ Trưởng Trần Lâm … ông đã đến”
Trần Lâm mỉm cười nhìn ông Harrison rồi nói.
“ Bộ Pháp Thuật Mỹ đã có nội gián của Voldemort cài vào, các ông xuýt chút nữa đã gây ra thảm họa hạt nhân đấy, ông Harrison”
“ Ông nói sao ? …Việc này sao có thể ?” Ông Harrison nghi hoặc nói.
Trần Lâm nhàn nhạt nói.
“ Tôi cũng không muốn nhiều lời, Bộ Pháp Thuật Mỹ từ nay tôi sẽ quản lý”
Ông Harrison giật mình, tưởng đâu mình nghe nhầm.
“ Ông nói cái gì ?”
Chỉ thấy Trần Lâm giơ tay lên, một chùm sáng màu vàng bao trùm toàn bộ phòng họp truyền thống của Bộ Pháp Thuật Mỹ. Ông Harrison và tất cả mọi người trong phòng ánh mắt bắt đầu thay đổi, đều nhìn Trần Lâm một cách vô cùng cung kính.
Mấy tuần sau giáng sinh, Harry giống như người mất hồn, chẳng thèm quan tâm đến bất cứ gì nữa, sống một cách chán đời, ngay cả Hermione và Ron đều không thể nói chuyện được với nó vì nó luôn tìm cách trốn tránh hai đứa ở mọi nơi. Cho đến một hôm, Ginny tìm ra nó và cô nàng trao cho nó một nụ hôn trong nước mắt thì tâm hồn Harry mới dịu lại, nó mới chịu mở lòng mình ra với mọi người.
Trong Văn phòng Hiệu trưởng Hogwarts.
“ Thầy rất mừng con đã tươi tỉnh trở lại Harry … con nên nhớ là con không đơn độc, con luôn có những người bạn bè thương yêu con hết mực” cụ Dumbledore nhìn Harry cười nói.
Harry gật đầu nói. “ Con đã biết thưa thầy”
“ Con có một việc cần phải làm Harry, đó là bản ký ức thật của giáo sư Horace Slughorn về Tom Riddle, có nó ta mới có thể xác định phán đoán của ta là đúng hay không ? … con phải nhanh lên Harry”
Cụ Dumbledore nghiêm túc nói trong khi vẫn đang dùng đũa phép lấy ra từ thái dương những dòng ký ức màu trắng bạc rồi bỏ vào chậu tưởng ký.
“ Con sẽ cố hết sức” Harry gật đầu nói.
Cụ Dumbledore mỉm cười hiền từ nói.
“ Thầy cám ơn con Harry … được rồi, chúng ta tiếp tục theo dõi những ký ức về Tom Riddle, lúc này hắn đã trưởng thành và yêu cầu ta cho hắn đảm nhiệm giáo sư bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám”
Những ngày sau đó, Harry luôn tìm cách tiếp cận giáo sư Horace nhưng dường như giáo sư cũng biết dụng ý của nó nên luôn cố tình lảng tránh, cho đến một hôm, Harry quyết định uống một nửa lọ Phúc Lạc Dược trước khi tham dự vào buổi tiệc tối của giáo sư Horace Slughorn tổ chức vào tối thứ sáu.
Lọ Phúc Lạc Dược đã cho tác dụng không ngờ đến, bằng vào việc nhắc đến cái chết của chú Sirius và cha mẹ nó trong tay Voldemort, Harry đã làm cho giáo sư Horace Slughorn siêu lòng và trao ra những dòng ký ức thật sự về Tom Riddle, trước khi Harry rời khỏi, giáo sư còn tỏ ra vô cùng ân hận và rối rít xin lỗi nó.
Harry vui mừng chạy về văn phòng của cụ Dumbledore. Và khi nó nói “Toffee eclairs”, cái bức tượng hình đầu thú nhảy sang một bên, cho phép Harry bước vào cầu thang xoắn.
“Mời vào,” cụ Dumbledore nói khi Harry gõ cửa. Nghe giọng cụ có vẻ mệt mỏi. Harry đẩy cửa vào. Văn phòng của cụ Dumbledore vẫn như mọi khi, cái khác duy nhất là bầu trời sao đen thăm thẳm ngoài cửa sổ.
“Trời đất, Harry hả con” cụ Dumbledore ngạc nhiên. “Làm sao mà thầy lại hân hạnh được gặp con vào lúc muộn thế này?”
“Thầy ơi, con lấy được rồi. Con có được ký ức của thầy Slughorn rồi” Harry reo lên.
Harry lôi cái chai thủy tinh nhỏ ra và chìa cho cụ Dumbledore. Thầy hiệu trưởng sững sờ một thoáng. Rồi gương mặt cụ nở một nụ cười rạng rỡ.
“Harry, đúng là tin sốt dẻo đây. Tốt quá. Thầy luôn tin là con làm được mà.”
Dường như quên là đã muộn lắm rồi, cụ vội bước ra khỏi bàn, dùng bàn tay không bị thương đỡ lấy chai đựng ký ức của thầy Slughorn rồi sải bước tới chỗ cái tủ đặt chậu Tưởng Ký.
“Và bây giờ” cụ Dumbledore đặt cái chậu đá lên bàn, dốc hết chất trong chai xuống. “Giờ chúng ta sẽ biết. Nhanh lên Harry…”
Harry ngoan ngoãn cúi người xuống chậu Tưởng Ký và cảm thấy hai chân rời khỏi sàn nhà. Một lần nữa nó lại rơi vào trong bóng tối và đáp xuống văn phòng của Horace Slughorn nhiều năm về trước. Thầy Slughorn lúc này trông trẻ hơn nhiều, mái tóc dày màu vàng rơm bóng mượt và hàng ria mép hoe vàng. Thầy đang cầm một ly rượu đứng đối diện với Tom Riddle.
“ Có một tối em ở thư viện trong khu vực giới hạn và em đọc được một điều khá kỳ quặc về một loại phép thuật khá hiếm. Như em hiểu thì nó được gọi là Trường Sinh Linh Giá” Tom Riddle nói chuyện một cách nhẹ nhàng và gợi mở.
“ Em nói cái gì ?” giáo sư Slughorn giật mình nói.