Đúng lúc này, Jimmy Peakes đi đến và đưa cho Harry một cuộn giấy da.
“ Cám ơn Jimmy … A là thầy Dumbledore” Harry phấn khởi mở cuộn giấy và chăm chú đọc. “Thầy muốn mình tới gặp thầy gấp”.
Nhóm Harry nhìn nhau, Ron hỏi dò. “ Việc gì vậy Harry, là đi tìm cái đó đó hả ?”
Hermione tỏ vẻ lo lắng thấy rõ.
“Tớ không biết nữa, tốt hơn là tớ nên mau tới đó ” Harry nói rồi nhảy vội ra ngoài.
Nó vội ra khỏi phòng sinh hoạt, đi dọc hành lang tầng bảy với tốc độ nhanh nhất. Trên hành lang không có ai ngoại trừ con yêu Peeves nhào qua nhào lại, chọi phấn vào người Harry như nó vẫn thường làm rồi cười tinh ranh. Rồi con Peeves biến mất, hành lang trở nên im ắng, còn mọi người thì đã trở về phòng sinh hoạt của mình 15 phút trước giờ giới nghiêm.
Bỗng Harry nghe tiếng la cùng với tiếng đổ vỡ. Nó dừng lại và lắng nghe. “Sao mày dám a”
Âm thanh phát ra từ một hành lang gần đó. Harry chạy nhanh cề phía đó, sẵn sàng đũa phép trong tay, đến góc hành lang, nó thấy giáo sư Trelawney nằm sóng soài trên sàn, trên đầu quấn cái khăn choàng, còn bên cạnh là những cái chai rượu, có một cái bị bể.
“ Giáo sư … có chuyện gì vậy thưa cô” Harry vội chạy tới giúp giáo sư Trelawney đứng dậy. Mấy cái dây chuỗi hạt của cô bị vướng vào cặp kính. Cô ấy nấc to, vỗ nhẹ vào đầu, đẩy tay Harry ra.
Cô nói bằng giọng the thé. “Cô đang đi tản bộ, vừa suy ngẫm về những điềm gỡ hắc ám vừa thoáng qua trong đầu …” nhưng Harry không để ý lắm tới chuyện đó. Nó đang chú ý nơi nó đang đứng, ở bên trái là tấm thảm thêu hình những chú lùn đang nhảy múa, ở bên phải là dãy tường đá dày như che đậy cái gì đó.
“Thưa giáo sư, có phải cô đang cố vào Căn Phòng Theo Yêu Cầu không ạ ?” Harry nói.
“ Con nói cái gì ?” giáo sư Trelawney dò xét nhìn Harry.
“ Dạ Phòng Theo Yêu Cầu” Harry lặp lại.
“ Ái chà … cô tưởng học sinh không biết chứ ?”
Harry cười nói. “Nhiều người biết lắm cô ơi … mà con nghe cô hét lên, cô bị tấn công hả cô ?”
“ À chuyện là … Cô đang vào thì nhận ra có người đã vào trước rồi” giáo sư Trelawney nói, mắt nhìn trừng trừng vào bức tường.
“ Ai vào đó ?” Harry nghi hoặc hỏi.
“ Cô không biết … cô vào thì nghe một giọng nói … giọng nói lạ hoắc … à hình như nó đang vui sướng nói gì đó” giáo sư Trelawney sửng sốt nói.
“ Rồi sau đó thế nào ?” Harry gấp.
“ Cô hỏi ai đó nhưng đã bị ném ra khỏi phòng” giáo sư Trelawney ra vẻ tức giận.
Harry liên tưởng đến Malfoy, cả năm học vừa rồi hành tung của Malfoy rất mờ ám, nhiều lần Harry dùng Bản Đồ Đạo Tặc cố tình tìm kiếm Malfoy nhưng không tìm ra nó … chỉ có một nơi mà Bản Đồ Đạo Tặc không hiển thị, đó chính là Phòng Theo Yêu Cầu.
“ Malfoy làm gì trong đó ? … nó đã thành công gì sao ?” Harry thầm suy nghĩ.
Giáo sư Trelawney nhìn Harry nói.
“ Môn Tiên Tri làm bài thi tốt không Harry ? Cô rất vui nếu trò học tiếp môn cô đó, tuy rằng trò hơi thiếu thiên phú … nhưng cần cù bù thông minh mà phải không ?”
“ Con nghĩ chắc kết quả không cao” Harry nói thẳng.
“ Cô vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu thầy Dumbledore phỏng vấn cô” giáo sư Trelawney tiếp tục bằng giọng khàn khàn.
“ Thầy ấy thật sự là rất ấn tượng, đúng, rất ấn tượng … Cô đang ngồi trong quán Đầu Heo, một cách ngẫu nhiên. Thầy Dumbledore đã lịch sự gọi tôi vào phòng. Thầy ấy đã hỏi cô … Cô phải thú nhận là, ngay lần đầu tiên, cô nghĩ thầy không có tin về bói toán cho lắm … và người cô bắt đầu cảm thấy hơi lạ, hôm đó cô không ăn gì nhiều … nhưng sau đó …”
Harry đang hết sức chú ý những gì giáo sư Trelawney nói, vì nó biết những chuyện đã diễn ra vào lúc đó, giáo sư Trelawney đã tiên tri về điều mà đã làm thay đổi cả cuộc đời nó, lời tiên tri về Voldemort.
“ Và rồi bọn cô bị chen ngang một cách thô lỗ bởi giáo sư Severus Snape”
“Sao cô ?”
“ Có gì đó ngoài cửa và nó bật mở, tên pha rượu bất lịch sự đứng cùng với Snape, nói rằng họ nhầm phòng. Dù vậy, cô e là hắn đang nghe lén cuộc phỏng vấn giữa cô và thầy Dumbledore, con biết đấy, vào thời điểm đó chính lão cũng đang kiếm việc làm, và không nghi ngờ gì là sẽ kiếm được một việc. À, sau đó, con biết đấy, dường như thầy Dumbledore dường như sẵn sàng cho cô một công việc, còn cô thì không thể không nghĩ, Harry, đó là vì thầy ấy đánh giá cao sự khác nhau hoàn toàn giữa thái độ khiêm tốn và tài năng thật sự của cô so với kẻ lanh chanh, háo thắng, kẻ đang nghe lén ngoài kia … Harry cưng ơi ? Con đâu rồi ?” giáo sư Trelawney miên man kể đến nổi không nhận ra Harry đã chạy đi từ khi nào.
Một cơn nộ hỏa đang bốc lên trong cơ thể Harry, nó biết Snape chính là người đã mật báo cho Voldemort về lời tiên tri của giáo sư Trelawney, làm cho cha mẹ của nó bị Voldemort tìm đến nhà.
Harry hét mật khẩu vào tượng đầu thú, rồi chạy lên cầu thang xoắn ốc đang chuyển động, nó phóng lần ba bậc. Tới nơi, nó không chờ mà dộng mạnh vào cánh cửa, rồi nhảy bổ vào phòng trước khi giọng nói điềm đạm “Mời vào” vang lên.
Con Fawles nhìn quanh, đôi mắt đen sáng của nó lấp lánh, ánh vàng, phản xạ với ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ. Thầy Dumbledore đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài sân, trên tay đang cầm chiếc áo choàng dài. “À Harry, thầy có hứa là cho con đi cùng.”
Harry hét lên. “Snape … Mọi việc là do Snape. Hắn đã nói cho Voldemort về lời tiên tri . Chính hắn. Hắn đã nghe lén bên ngoài, cô Trelawney đã nói thế”
Sắc mặt thầy Dumbledore vẫn không có biểu hiện gì khác, nhưng Harry cho là mặt thầy đã biến sắc dưới ánh đỏ của mặt trời chiếu vào . Trong một lúc, thầy không nói gì.
“ Con nghe chuyện đó khi nào ?” cuối cùng thầy nói.
“Vừa ban nãy” Harry nói, cố nhịn để không phải hét lên. Bỗng nhiên sau đó, nó không còn làm chủ bản thân được nữa.
“ Tại sao thầy lại để cho hắn dạy ở Hogwarts khi mà hắn đã kêu Voldemort tìm kiếm cha mẹ con … thầy đã tin tưởng hắn để rồi hắn lại phản bội thầy khi Voldemort phục sinh … chính hắn đã tiếp tay giết chú Sirius”
Harry lúc này cảm thấy cụ Dumbledore quá ngu xuẩn, tại sao lại tin tưởng một cách mù quáng vào Snape như vậy.
“ Harry, làm ơn nghe thầy nói” cụ Dumbledore nhìn Harry nói.
Harry cố gắng kìm chế không hét lên, nó mím môi, nhìn vào khuôn mặt nhăn nheo của cụ Dumbledore.
“Giáo sư Snape đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Thầy ấy vẫn còn là tay sai của Voldemort vào cái đêm thầy ấy nghe lén được một nửa đầu lời tiên tri của giáo sư Trelawney. Lẽ đương nhiên là thầy ấy phải báo ngay cho chủ nhân chuyện đó vì nó có ảnh hưởng sâu sắc tới chủ nhân của thầy ấy - Voldemort. Nhưng thầy ấy đã không biết, thầy ấy không thể nào biết được, cha mẹ đứa bé mà Voldemort săn đuổi là những người mà thầy ấy biết rất rõ, đó chính là cha mẹ của con Harry …” cụ Dumbledore ôn tồn nói.
Harry cười chua chát. “Hắn ghét ba con giống như ghét chú Sirius vậy … Thầy có để ý thấy không, thưa giáo sư, hắn ghét cho tới lúc chú ấy chết”
“ Con không thể hình dung được là thầy ấy đã cảm thấy hối hận như thế nào đâu khi thầy ấy thấy cái cách mà Voldemort thực hiện lời tiên tri. Harry à, thầy tin đó là điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời thầy ấy và đó là lý do thầy ấy trở lại phía chúng ta”
“ Snape quá giỏi Bế Quan Bí Thuật mà phải không ? Làm sao thầy biết hắn trung thành với ai được ? Tại sao thầy vẫn không ngừng tin hắn khi giờ đây hắn vẫn đang phụ tá cho Voldemort kia chứ ?” Harry nói giọng nó run run cố giữ cho bình tĩnh.
Thầy Dumbledore không nói gì, thầy trông có vẻ như đang quyết định điều gì đó. Cuối cùng thầy nói: “Thầy chắc chắn … Thầy tin giáo sư Severus Snape.”
Harry cố gắng kìm chế câu nói ‘cụ có trở nên lú lẩn rồi không’, nó lắc đầu. “Con thì không. Tuyệt đối không ?”
“ Đủ rồi … Thầy không muốn bàn thêm gì về vấn đề này nữa” cụ Dumbedore trầm tĩnh nói.
Harry toan cãi nhưng kìm lại, nó sợ rằng nó sẽ lại quá đà mà làm hỏng cơ hội được đi cùng thầy Dumbledore tìm Trường Sinh Linh giá.
“Con có muốn đi với thầy tối nay không ?” cụ Dumbledore nói.
“Có thưa thầy” Harry nói ngay lập tức .