Ta Khởi Đầu Liền Nắm Giữ Găng Tay Vô Cực

Chương 95 - Những Bảo Bối Tử Thần

“ Mình tốt thôi.” cô nàng trả lời và xem xét kĩ lưỡng Harry cứ như là nó đang bị bệnh không bằng. Nó hiểu lí do của chuyện này, và nó hoàn toàn không muốn thảo luận về cái chết thầy Dumbledore hay bất kì vấn đề đau buồn nào, nên nó nói. “ Mấy giờ rồi, mình đã bỏ lỡ bữa sáng à ?”

“ Đừng lo, mẹ sẽ mang bữa sáng lên cho bồ ngay, mẹ nghĩ là bồ hơi bị thiếu ăn một chút.” Mắt Ron quan sát Harry.

“ Vậy bồ đã tìm ra vật thầy Dumbledore muốn đưa cậu qua trái Snitch chưa ? Giờ mình đã thành thục dùng Cái Tắt sáng rồi, xem nè”

Ron mở ra cái hộp bạc, ánh sáng từ ngọn đèn lập tức bị cái hộp hút lấy.

“ Thấy chưa, rất tuyệt” Ron cười nói.

Hermione lắc đầu ngao ngán. “ Thôi mà Ron, bồ không thấy mệt khi hết làm đi làm lại việc đó sao ?”

Ron lại mở ra cái hộp bạc để trả lại ánh sáng.

Harry mỉm cười nói. “ Mình vẫn chưa tìm ra vật đó … chỉ phát hiện ra một dòng chữ viết tay của thầy Dumbledore nhắn lại”

Hermione và Ron ngạc nhiên, hai đứa lập tức tiến lại chỗ Harry.

Harry lục tìm trái Snitch vàng trong túi, rồi đưa nó lên miệng. Một dòng chữ được khắc trên bề mặt vàng óng mịn màng, nơi trước đó vài giây chẳng có gì cả, là năm từ được viết bằng nét chữ viết tay gầy nghiêng nghiêng.

‘ Ta mở ra vào lúc cuối’

“ Ta mở ra vào lúc cuối … Câu này có nghĩa gì ?” Hermione và Ron lắc đầu, có vẻ lúng túng.

“ Ta mở vào lúc cuối … vào lúc cuối cùng … ta mở vào lúc kết thúc ?”

Nhưng cho dù có lặp lại mấy chữ đó bao nhiêu lần, với nhiều giọng điệu cách thức khác nhau, tụi nó vẫn không thể vắt ra thêm ý nghĩa nào từ năm từ đó.

“ Và thanh gươm” cuối cùng Ron nói, khi tụi nó rốt cuộc đành phải bỏ cuộc đoán mò ý nghĩa trong dòng chữ khắc trên trái banh Snitch.

“ Tại sao thầy muốn Harry giữ thanh gươm ?”

Harry đi tới cái rương của nó, lấy ra thanh gươm Gryffindor được nó bao bọc kỹ lưỡng bằng những lớp vải.

“ Và tại sao thầy không thể mách nước cho mình biết ?” Harry lặng lẽ nói. “ Mình đã ở đó, nó ở ngay đó trên bức tường của văn phòng thầy trong suốt những buổi nói chuyện hồi năm ngoái. Nếu thầy muốn mình có nó, tại sao thầy không đơn giản cứ trao luôn cho mình lúc đó ?”

“ Và với cuốn sách này, Những Chuyện Kể của Beedle Người Hát Rong … mình đã đọc nó trong suốt tháng qua … những câu chuyện cổ tích trong sách hoàn toàn mới lạ đối với mình ” Hermione nói.

“ Cái gì ? Bồ chưa từng nghe nói đến Những Chuyện Kể của Beedle Người Hát Rong hả ?” Ron hỏi với vẻ không tin được “ Bồ nói đùa phải không ?”

“Không, những câu chuyện trong sách hoàn toàn mới lạ” Hermione nói vẻ ngạc nhiên. “ Vậy bồ có biết không ?”

“Ôi, dĩ nhiên là biết chớ” Ron cười nói.

Harry ngước nhìn lên, thú vị. Trước giờ chưa từng xảy ra cái tình huống Ron đã đọc một cuốn sách mà Hermione lại chưa đọc. Tuy nhiên, Ron có vẻ khoái chí trước vẻ ngạc nhiên của hai đứa nó.

“ Ron à, bồ quá biết là Harry và mình được lớn lên trong thế giới Muggle mà” Hermione nói. “ Tụi này đâu có nghe được những chuyện như vầy khi còn nhỏ đâu, tụi này nghe những chuyện như Bạch Tuyết và bảy Chú Lùn và Cô bé Lọ Lem …”

“ Cái đó là cái gì? Một chứng bệnh hả ?” Ron hỏi.

Hermione không giải thích cho Ron, cô nàng nhìn sang Harry nói. “ Trong sách, mình đọc được một câu chuyện về những bảo bối của Tử Thần, có một bảo bối mà mình liên tưởng đến áo khoác tàng hình của cậu đó Harry ?”

Harry sửng sốt. “ Câu chuyện đó như thế nào ?”

“ Bồ không biết những bảo bối của Tử Thần à ?” Ron nói.

“ Thôi mà Ron, để mình kể cho Harry nghe … câu chuyện về ba anh em” Hermione vừa nói vừa lật ra những trang sách.

Hermione ôn tồn kể câu chuyện về ba Bảo Bối Tử Thần mà Thần Chết đã trao cho ba anh em, người anh cả được trao cây đũa phép cơm nguội vô cùng mạnh mẽ, người thứ hai được trao cho viên đá tử thần có quyền năng gọi về những linh hồn còn người em út được trao một chiếc áo tàng hình, có thể lẩn trốn mà ngay cả Thần Chết cũng không tìm ra.

“ Cây đũa phép cơm nguội, viên đá phục sinh và áo khoác tàng hình được gọi là ba Bảo Bối Tử Thần à ?” Harry nghi hoặc hỏi.

Ron gật đầu thành thật nói. “ Uhm, ba mẹ tớ nói vậy đó … ba tớ còn nói nếu ai có được ba món bảo bối này sẽ trở thành chủ nhân của cái chết”

“ Bồ nghĩ sao Harry ? Thầy Dumbledore không đơn giản khi đưa cho tớ cuốn sách này đâu” Hermione nhìn Harry nói vẻ nghiêm túc.

“ Vậy bồ nghĩ là thầy muốn chúng ta tìm kiếm những Bảo bối Tử Thần để cạnh tranh lại những Trường Sinh Linh giá của Voldemort à ?” Harry nói.

Hermione nói vẻ không chắc chắn.

“ Ai biết được … tớ chỉ tìm được chút manh mối đó về quyển sách này thôi”

“ À” Hermione nói. “Mình cũng đang nghiên cứu về những Trường Sinh Linh giá”

“ Làm cách nào ?” Harry hỏi. “Mình không nghĩ là có bất kỳ cuốn sách nào về Trường Sinh Linh Giá ở thư viện.”

“ Không có thiệt” Hermione nói, mặt cô bé có vẻ ửng hồng. “ Thầy Dumbledore đã cho dẹp hết chúng, nhưng thầy … thầy không hủy chúng đi.”

Ron ngồi thẳng dậy, mắt mở thao láo, nó nói ngay.

“ Bồ xoay sở cách quỷ gì mà rớ được tay vô mấy cuốn sách về Trường Sinh Linh Giá đó vậy Hermione ?”

“ Đâu … đâu có ăn cắp gì đâu” Hermione nói, khẩn khoản nhìn từ Ron đến Harry. “ Chúng vẫn là sách của thư viện, cho dù thầy Dumbledore đã cho dẹp chúng khỏi kệ sách. Với lại, nếu thầy thực sự không muốn cho bất cứ ai đọc chúng, mình tin chắc thầy đã gây nhiều khó khăn hơn cho việc …”

“ Nói thẳng ra đi” Ron ngắt.

“ À … dễ thôi” Hermione nói nhỏ. “ Mình chỉ cần niệm chú Triệu tập. Mấy bồ biết đấy … Lại đây. Và … sách bay vèo từ cửa sổ phòng làm việc của thầy Dumbledore vào thẳng ký túc xá nữ.”

“ Nhưng bồ làm chuyện này hồi nào?” Harry hỏi, nhìn Hermione đầy vẻ ngưỡng mộ pha lẫn ngờ vực.

“ Ngay sau đám tang cụ … thầy Dumbledore” Hermione nói, giọng nhỏ hơn nữa. “ Ngay sau khi tụi mình được thầy Trần Lâm trao mấy món đồ cụ để lại. Khi mình đi trở lên lầu để lấy đồ đạc … đột nhiên mình nghĩ là tụi mình càng biết nhiều về những Trường Sinh Linh Giá đó thì càng thuận lợi hơn … và chỉ có một mình mình ở đó … cho nên mình thử … và làm được luôn. Những cuốn sách bay thẳng vào cửa sổ mở và mình … mình gói ghém chúng lại.”

Cô bé nuốt nước miếng và bỗng nhiên nói giọng năn nỉ. “ Mình tin là thầy Dumbledore sẽ không giận, đâu có phải tụi mình sẽ dùng thông tin trong sách để chế tạo Trường Sinh Linh Giá đâu ?”.

“ Bồ có thể nghe ý kiến của tụi này không?” Ron nói. “ Mà thôi, mấy cuốn sách đó đâu rồi ?”

Hermione lục lọi một lát và rút từ đống sách ra một bộ kếch xù, được cột chặt bằng dây da đen đã ngả màu. Cô nàng tỏ ra buồn nôn một tí và cầm nó bằng mấy ngón tay như thể đó là cái gì đó khủng khiếp lắm.

“ Đây là bộ sách có hướng dẫn rõ ràng về cách tạo ra một Trường Sinh Linh Giá. Những Bí Mật Của Nghệ Thuật Hắc Ám, một cuốn sách khủng khiếp, thực sự ghê tởm, đầy những pháp thuật ác độc. Mình thắc mắc thầy Dumbledore đã dẹp nó khỏi kệ sách từ lúc nào … nếu mãi đến khi thành hiệu trưởng thầy mới dẹp nó đi thì mình dám cá là Voldemort đã học được tất cả mọi hướng dẫn mà hắn cần có trong cuốn sách này.”

“ Vậy tại sao hắn phải hỏi thầy Slughorn cách chế tạo Trường Sinh Linh Giá nếu hắn đã đọc cuốn sách ?”

“ Hắn chỉ lân la bên thầy Slughorn để tìm hiểu xem việc gì sẽ xảy ra khi người ta xẻ hồn mình thành bảy mảnh” Harry nói. “ Thầy Dumbledore tin chắc là khi Riddle đến hỏi thầy Slughorn về Trường Sinh Linh Giá thì hắn đã biết cách chế tạo rồi. Mình nghĩ bồ đúng, Hermione à, rất có thể hắn đã lấy thông tin từ cuốn sách.”

Bình Luận (0)
Comment