Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 327 - Chương 327 : Tôn Tính Đại Danh

Chương 327 : Tôn tính đại danh Chương 327 : Tôn tính đại danhChương 327 : Tôn tính đại danh

"Ối chà, ai như Đạm Đài Tu ?"

"Hắn đến góp trò gì đây ?"

"Lại còn dẫn mấy nữ tu kia theo nữa, thực là... hâm mộ muốn chết."

"Nữ tu này là người gì của hắn ? Không phải là..."

"Hừ, đồ cặn bã !"...

Trước Bạch Ngân lâu đã sẵn đủ loại hạng người đến xem náo nhiệt. Đạm Đài Tu "đặc biệt" như vậy thì ở Minh Nhật Tinh Hải lại càng nổi danh, càng đặc biệt "thú vị". Người quen y không ít và người biết rõ y cũng nhiều.

Y vừa xuất hiện, tiếng xâm xì xung quanh liền ùng ục sôi trào.

Ánh mắt nhiều kẻ chiếu xuống người y nhưng cũng có khi hạ lên đám nữ tu đang theo sát phía sau. Có người sắc mặt lộ rõ khinh miệt, có người lại hâm mộ cuồng nhiệt không thôi.

Trong chốc lát, chỗ đứng của Đạm Đài Tu đã trở thành tâm điểm mắt bão.

Nhưng bấy nhiêu đó đối với y chỉ là chuyện nhỏ.

Dù có bao nhiêu ánh mắt săm soi nhìn ngó y cũng chẳng thèm để ý, chỉ có đôi con ngươi xám bạc tinh anh là chăm chú nhìn Kiến Sầu, nụ cười vừa bặt thiệp vừa ưu nhã : "Tiên tử không nhớ tại hạ sao ?"

Người này...

Trong đầu Kiến Sầu thoáng chốc liền hiện ra cảnh tượng ngày đó lúc mới đến Tinh Hải được người ta bắt chuyện làm quen. Nàng dĩ nhiên cũng nhớ ra họ tên người trước mặt, khóe môi liền nhếch lên một nét cười kín đáo.

Đạm Đài Tu, một "quý công tử" của Minh Nhật Tinh Hải.

Bởi vì trong người có thể chất lô đỉnh huyền thoại mà được mỹ nhân ưu ái. Trí Lâm Lẩu trong "Nhật Tân" có viết từng cái giơ tay nhấc chân của y đều toát ra dáng dấp tao nhã thanh lịch. Nhưng dựa vào quãng đời đã qua của y mà xét thì đây tuyệt nhiên không phải là người hiền lành gì.

Nàng và Đạm Đài Tu bất quá chỉ gặp nhau có một lần mà thôi.

Nếu nói "Không nhớ” thì dĩ nhiên hơi quá. Thật ra nàng không những chỉ nhớ rất rõ mà còn vì mấy ngày gần đây lúc nào cũng thấy tin tức về y trong "Trí Lâm Tẩu Nhật Tân" nên vô cùng có ấn tượng.

Nghe Đạm Đài Tu hỏi như vậy, ánh mắt Kiến Sầu hơi lóe lên.

Nàng nhìn đám đông xung quanh, kế đến lại liếc sang đám nữ tu đi theo sau y. Những người này bây giờ cũng đang chú mục nhìn nàng, ánh mắt vừa có hiếu kỳ vừa có tò mò, đồng thời cũng xen lẫn với thái độ dè chừng, bất thiện...

Bọn họ hình như đang hiểu lầm thì phải ?

Kiến Sầu im lặng thu mắt lại, dáng vẻ trông vẫn trấn định tự nhiên. Nàng cười đáp : "Tuy chỉ có duyên gặp Đạm Đài công tử một lần, nhưng đại danh lan xa, làm sao dám không nhớ rõ 2"

"Ha ha, tiên tử quá khen." Đạm Đài Tu nghe vậy không khỏi vỗ tay cười,'Ngày đó có duyên diện kiến, tại hạ liên cảm thấy mình và tiên tử rất ăn ý. Nhưng bèo nước gặp nhau, khổ nỗi không có dịp kết bạn, thật sự tiếc hận vô cùng. Nào ngờ hôm nay lại có thể gặp lại thật là hữu duyên. Tiên tử cũng vì chuyện của Tả Lưu mà đến đây sao ?"

Tả Lưu... Kiến Sầu nghe vậy mi mắt hơi giật, nhưng sắc mặt lại không để lộ sơ hở. Nàng lắc lắc đầu đáp : "Ta là người chẳng có danh tiếng gì, chỉ vì hôm nay nghe nói có chuyện trọng đại nên mới đến Bạch Ngân lâu xem thử náo nhiệt thế nào."

"À, thì ra là thế..."

Đạm Đài Tu giơ tay phải lên nhẹ nhàng chống cằm, trông tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, sau mới cười hỏi Kiến Sầu.

"Vậy không biết hôm nay tại hạ có thể hân hạnh mời tiên tử cùng vào Bạch Ngân lâu quan sát phong vân một phen được không ?"

Mời nàng cùng đi sao ?

Kiến Sầu hơi ngẩn người, tâm tư trong nháy mắt chợt động, nhưng lại không trả lời ngay.

Trong khi đó Đạm Đài Tu dường như sợ Kiến Sầu từ chối nên còn nói thêm : "Tại hạ ở Tinh Hải cũng đã nhiều năm rồi. Người như tiên tử nếu ở đây lâu lẽ nào không có chút danh tiếng gì. Tại hạ nghĩ tiên tử mới đến, còn chưa biết hết Tinh Hải nên mới mạo muội tự đề cử mình, mong tiên tử không lấy làm phiền..."

Lấy làm phiền ư ?

Làm sao có thể phiên được chứ ?

Lúc này, Kiến Sầu thật chỉ muốn cười ra tiếng : Đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh ! Nàng quả là "mừng hết sức" a.

Trong "Trí Lâm Tẩu Nhật Tân" có nói Đạm Đài Tu dường như có hảo cảm rất đặc biệt với những nữ tu xinh đẹp. Nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình lại trở thành "mục tiêu" của y, dĩ nhiên cũng càng chẳng ngờ vì sự "háo sắc" của người này mà công việc của mình lại trót lọt thuận tiện đến vậy.

Y có lý, nàng là người mới đến, quả đúng là không biết gì nhiều về Minh Nhật Tinh Hải. Sự việc hôm nay lại cũng càng không cần phải nói, trong đó có dính dáng đến lợi ích nhiều bên, so với "đấu giá" đơn thuần bên ngoài thì còn phức tạp hơn không biết bao nhiêu lần.

Thanh danh của Đạm Đài Tu ra sao tạm thời không bàn, chỉ riêng vê mặt tin tức thì dĩ nhiên là y hơn nàng cả trăm lần.

Nếu quả có một vị chủ nhà tự nguyện dẫn nàng vào Bạch Ngân lâu như thế này thì quá tốt rồi.

Còn về sau có gặp chuyện gì bất trắc hay không thì Kiến Sầu lại chẳng lo. Nàng đến Bạch Ngân lâu, xét về một mặt nào đó, đã là rất mạo hiểm, còn lại chỉ đành tùy thời ứng biến thôi.

Trong thoáng chốc, mọi được mất đều tính xong.

Kiến Sầu dĩ nhiên không cự tuyệt lời đề nghị của Đạm Đài Tu, ánh mắt dường như hơi tư lự một chút, đoạn cười nói : "... Nếu Đạm Đài công tử đã nói như vậy, thịnh tình khó cưỡng, vậy xin phiên công tử."

Nàng đồng ý rồi !

Đạm Đài Tu tự tâm hơi bất ngờ, nhưng trong thoáng chốc liền trở nên mừng rỡ : "Ha ha, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi vào đi."

Dứt lời y khoát tay mời rồi đi trước dẫn đường.

Kiến Sầu không phản đối, cất bước đi theo. Nhưng chỉ một thoáng sau, nàng liên nhận ra các nàng nữ tu kia không đi theo cùng, hơn nữa lại còn xoay người ngự khí, trong nháy mắt đã hóa thành từng vệt sáng dài bay vút đi. "Bọn họ..."

Kiến Sầu không khỏi kinh ngạc.

Nhưng Đạm Đài Tu lại vẫn điềm nhiên như không, chỉ giải thích : "Tiên tử chắc cũng từng nghe nói thể chất của tại hạ đặc biệt. Những tỷ tỷ lúc nãy tới đây là để đưa tiễn, giao tình với tại hạ không cạn. Nhưng bây giờ đã đến Bạch Ngân lâu rồi, chỗ này ba mươi sáu trận pháp trùng trùng điệp điệp, đá bạc xây lâu phàm khí khó phá, cho dù là đại la kim tiên đi nữa cũng không muốn gây chuyện nên cũng coi như là an toàn. Bởi vậy nên họ mới quay về."

Tỷ tỷ...

Cách gọi này.

Kiến Sầu nghe xong thiếu điều muốn nghẹn họng, nhưng thấy Đạm Đài Tu mặt mày thản nhiên giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, huống chi xung quanh đông người nhìn ngó, nàng thật sự không tiện nghe thêm, chỉ muốn đừng bị ai để ý.

Vì vậy, nàng cố dằn cảm giác quỷ dị này xuống đáy lòng, yên lặng đi thẳng về phía trước với Đạm Đài Tu, thoáng chốc sau đã đến cửa chính Bạch Ngân lâu.

Trước mặt họ sừng sững một khung cửa cao lớn cổ xưa.

Mái hiên hai bên cong cong, mũi nhọn cao vút in hình trên nền trời khoáng đạt. Qua khỏi cửa này là một lối đi rộng lớn lót gạch xanh dẫn thẳng đến tòa nhà Bạch Ngân lâu.

Cửa môn lâu chính là ranh giới phân cách giữa đường bên ngoài với Bạch Ngân lâu.

Có điều muốn vào lâu thì còn phải đi tiếp vào trong. Lúc này đã có một nhóm nữ tu cấp thấp mặc váy màu xanh nhạt tay áo buông dài đứng chờ sẵn ở hai bên cửa môn lâu, trước họ là một tu sĩ trung niên mặc trường sam, dáng điệu cẩn trọng vững vàng.

Người này mặt mũi phinh phính đầy đặn trông rất đôn hậu, nhưng vì cặp mắt quá nhỏ nên thành ra trông có vẻ khôn khéo lọc lõi theo kiểu con buôn. Thấy Đạm Đài Tu đi tới, hắn liền vồn vã chạy ra đón.

"Đạm Đài công tử đại giá quang lâm, xin thứ cho không kịp tiếp đón từ xal"

“Thôi đi."

Đạm Đài Tu dường như nhận ra người này liền khoát tay, nhíu mày cười.

"Đấu giá Bạch Ngân lâu đã lâu không xuất hàng hiếm, hôm nay tự nhiên muốn treo giá Tả Lưu e là muốn hô phong hoán vũ đây. Đại tổng quản, thiệp mời đã gửi đến chỗ ta, ta lẽ nào không đến chứ ?”"

"Ngài cứ nói đùa."

Câu này của Đạm Đài Tu thật ra rất khách sáo nhưng vị tu sĩ trung niên kia nghe xong thì không biết tại sao trên đầu lại rịn mồ hôi lạnh, trong lòng thậm chí còn hơi lo lo.

"Ngài có thể tới đây là vinh dự cho Bạch Ngân lâu chúng tôi. Chỗ cao nhất đã chuẩn bị chu đáo hết rồi, xin mời ngài theo ta."

Trong đôi con ngươi xám bạc của Đạm Đài Tu liền ánh lên một chút giễu cợt không hề che giấu.

Y chăm chú nhìn người tu sĩ trung niên trước mặt nhưng cũng không nói gì thêm, cung cách thoải mái tựa hồ như rất quen thuộc với Bạch Ngân lâu, chẳng cần biết người kia dẫn mình đi đâu, cứ tiến thẳng về phía trước. Tuy vậy y vẫn vừa đi vừa nói với Kiến Sầu. "Ta tới đây nhiều lần rồi."

"Lâu này xây đã được hơn ba trăm năm, hồi đó vốn là đấu trường. Tiên tử chắc lẽ cũng biết, Minh Nhật Tinh Hải thành phần gì cũng có nên người ta thường so tài cao thấp hay đi xem người khác đánh nhau. Bởi vậy mới có chỗ này để cho tu sĩ vãng lai giao đấu, đồng thời còn tạo chỗ ngồi để ai thích thì xem, nhờ đó kiếm lợi."

"Nhưng đến khi thuyền Dạ Hàng tiếp quản thì sửa lại thành Bạch Ngân lâu, biến đấu trường thành trường đấu giá."

Kiến Sầu liếc nhìn thấy đại tổng quản của Bạch Ngân lâu chỉ chăm chăm đi đường không nói một câu, có vẻ như rất kiêng sợ Đạm Đài Tu.

Hình như giữa Đạm Đài Tu và Bạch Ngân lâu có mắc mứu gì đó.

Nàng cũng không muốn đoán mò, chỉ nhìn theo hướng tay y chỉ.

Lúc ở xa, nàng đã cảm thấy tòa lầu tựa như một khối tuyết bạc. Bây giờ đến gần, cảm giác này chẳng những không mất đi mà ngược lại càng mạnh mẽ hơn.

Dưới ánh mặt trời, đá bạc xây lâu lấp lánh, sắc màu phản chiếu vô cùng kỳ ảo diễm lệ. Tòa nhà thoạt trông tựa như một viên minh châu gắn trên một vùng đất đai rộng lớn của Minh Nhật Tinh Hải, sáng chói đến nỗi chẳng ai có thể thờ ơ trước sự hiện hữu của nó.

Nhưng có điều...

"Có đẹp không ?”

Lúc tới trước tòa nhà, Đạm Đài Tu ngừng bước, hỏi Kiến Sầu mà như thở dài.

Kiến Sầu nhất thời im lặng, trong đầu thoáng nhớ lại những lời Chu Quân Đa Bảo đạo nhân đã nói với nàng khi trước : Bắt cóc, đấu giá, bán làm nô bộc, chế thành người rối...

"Đúng là rất đẹp..."

Nhưng cái đẹp ấy phải đổi bằng bao máu tanh và đủ điều dơ bẩn ở phía sau ?

Nghĩ đến thật quả là buồn nôn.

Kiến Sầu vô thanh vô tức rũ mi, không để lộ cảm xúc thật của mình.

Đạm Đài Tu cũng không nhận ra thái độ của nàng, ánh mắt y vẫn không rời khỏi tòa lâu, trong đôi con ngươi màu xám bạc thấp thoáng bóng hồi ức xa xưa.

Đấu giá, đấu giá...

Trước kia, y cũng đã từng là một người bị đem ra bán đấu giá.

"Bạch Ngân lâu...

Lẩm nhẩm ba tiếng này xong, Đạm Đài Tu liếc mắt nhìn sang tu sĩ trung niên kế bên, thấy gân xanh trên trán hắn căng phồng muốn nổ mới hài lòng cười, cùng đi vào trong với Kiến Sầu.

So với vẻ lộng lẫy bên ngoài thì bài trí bên trong Bạch Ngân lâu lại mang dáng dấp cổ xưa pha lẫn chút ý vị thâm trâm.

Trong đại đường tầng dưới cùng có mười tám cây cột trụ trắng toát, dưới mỗi cây đều có một tòa truyền tống trận. Hiện giờ chỉ có một số ít tu sĩ đang được các nữ tu mặc quần lục dẫn vào trong trận, liền ngay sau đó đã biến mất, chẳng còn thấy bóng dáng đâu.

Tu sĩ trung niên ban nãy có nói đã sắp xếp cho Đạm Đài Tu ở tâng cao nhất. Lúc này, hắn bèn lấy ra một tấm bí phù màu xanh ngọc đặc biệt dành riêng cho trận pháp, kế đó lại đi về phía cây cột ngoài cùng ở chếch về mé bên phải, mời Đạm Đài Tu và Kiến Sầu vào trong rồi khởi động trận pháp.

Chỉ sau một thoáng váng vất đầu óc, một dãy hành lang yên tĩnh liền hiện ra trước mặt họ.

Gỗ lót sàn dưới chân toát một mùi thơm thanh nhã độc đáo.

Ở phía bên trái họ, cứ cách mỗi hai trượng là một ô cửa sổ, từ đó nhìn ra có thể thấy mây trắng lững lờ và nền trời xanh biếc; Ở phía bên tay phải là từng gian phòng đặt theo tên bát quái ngũ hành như "Cấn sơn''Đoái trạch",'Khảm thủy'";Ly hỏa',...

"Đây là...

Kiến Sầu cảm thấy dường như bọn họ đã lên cao nhưng lại không biết là tầng thứ bao nhiêu.

Tu sĩ trung niên vội đáp : "Đấu giá ở Bạch Ngân lâu theo lệ đều đẩy đài Cách Ngạn trong lâu lên đến chỗ cao nhất, khách đến thì được tiếp đãi ở ba tầng phía trên. Lần này chúng tôi thu xếp dành riêng gian Ly hỏa ở tâng cao nhất cho Đạm Đài công tử. Bản danh sách đấu giá chép tay đã đưa vào trong phòng, chút nữa sẽ có người đến phục vụ. Nhị vị có gì sai khiến xin cứ nói bọn họ.”

"Được rồi, khỏi phiền đại tổng quản phí tâm nữa. Cút đi."

Đạm Đài Tu dường như hơi sốt ruột, thờ ơ đáp, nhưng thanh âm giọng nói nghe vẫn còn vui vẻ.

Tu sĩ trung niên lại run lên, sắc mặt lại càng tái xanh khó coi hơn, nhưng hắn rốt cục vẫn phải hậm hực cáo lui, bộ dáng trông có phần tức mà không dám nói.

Kiến Sầu nhìn thấy mà tự tâm không khỏi suy nghĩ. Đạm Đài Tu đưa mắt trông sang thấy thần tình của nàng như vậy thì đáy mắt hơi lấp lánh, khó hiểu hỏi : "Tiên tử không cảm thấy tò mò tại sao ta và y mâu thuẫn nhau ư ?"

"Có chứ. Nhưng...' Kiến Sầu ngưng giọng, quay đầu nhìn y,'Nhưng thật ra tại sao công tử lại coi trọng ta, hơn nữa còn nhiệt tình mời mọc, đối với điều này ta lại cảm thấy tò mò hơn."

Đạm Đài Tu nghe xong, ánh mắt đang đăm đăm nhìn Kiến Sầu liền hơi gợn lên vẻ bí hiểm kỳ dị : "Tiên tử chưa từng nghe nói qua sao ?”

"Nghe nói cái gì ?" Kiến Sầu không hiểu.

"Ha ha ha ha.

Đạm Đài Tu liền bất giác vỗ tay cười. Y nhìn Kiến Sầu một hồi lâu, dường như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu tự thấy không cần thiết.

"Không có gì. Thật ra tại hạ cảm thấy giữa mình và tiên tử có duyên, đúng là vừa gặp đã thích mà thôi."

Câu này dĩ nhiên là nói dối rồi.

Nhưng Kiến Sầu cảm thấy y dường như cũng có chút thú vị, không giống như người có ác ý nên nàng cũng không cố gặng hỏi, chỉ cười cười đáp : "Các hạ thật tình như vậy thì tốt rồi."

"Đương nhiên là thật."

Đạm Đài Tu lại cười càng tươi hơn, bàn chân tiếp tục tiến bước, gian phòng ly hỏa vẫn còn ở phía trước. Nhưng trí óc xoay chuyển, y đột nhiên chợt nghĩ tới một điều khác. "Tiện đây mới nói, tiên tử vẫn còn chưa tự giới thiệu tên họ. Chẳng hay bây giờ tại hạ có thể biết được chăng ?"

Lại là hỏi tên họ đây.

Kiến Sầu đang đi trước vài bước chợt khựng lại. Thời này khắc này, hai chữ "Kiến Sầu" e rằng không thể nói ra được, mất công gây họa.

Nhưng có nên nói tên giả hay không ?

Trong lòng tính toán, nàng đang định đem cái tên giả "Vô Sầu" chuyên dùng để hành tẩu giang hồ kia ra thì nào ngờ vừa mới ngẩng đầu lên liền chợt thấy một bóng người xám đen ngay trong tâm mắt.

Trường bào màu xanh, dáng vẻ thảnh thơi nhàn nhã.

Y đi trên hành lang ở tâng cao nhất của Bạch Ngân lâu mà giống như dạo bước nơi núi rừng hoang dã, từ kiểu cách cho đến thần thái đều phảng phất một nỗi niềm cô tịch lánh đời.

Trong khoảnh khắc ấy, Kiến Sầu liền dừng bước.

Người đang đi tới là Vương Khước. Y dĩ nhiên thấy Kiến Sầu trước, trong lòng tuy có hơi bất ngờ, nhưng chỉ nhất thời giật mình trong một thoáng mà thôi. Mặc dù vậy đến khi Vương Khước nhận ra Đạm Đài Tu đang đứng bên cạnh nàng thì hàng chân mày lại từ từ nhíu lại.

"Thiên hạ rộng lớn không gì không thể, chúng ta lại gặp nhau ở đây."

Kiến Sầu cố ky thân phận của Vương Khước nên không có chào hỏi trước. Nhưng Vương Khước tâm tính phóng khoáng, không chấp nhặt như vậy nên bèn chủ động gật đầu chào hỏi.

Lúc thấy Vương Khước, Đạm Đài Tu ở kế bên trong chớp mắt cảm nhận được tu vi của người này, đôi đồng tử trong con ngươi vụt co lại. Nhưng liền ngay sau đó y lại cảm thấy kinh ngạc.

Kiến Sầu đang đứng bên cạnh y dường như có quen biết với người này sao 2

Đạm Đài Tu không nói gì, chỉ im lặng nhìn xem.

Kiến Sầu đáy lòng lại hơi trâm xuống.

Gặp phải Vương Khước ở đây kể ra không phải là chuyện gì quá xấu, nhưng thật ra cũng chẳng có gì hay. Nhưng người ta đã chào hỏi nàng, nàng cũng nên đáp lễ, vì vậy bèn mỉm cười đáp : "Xem ra chuyện có liên quan đến Tả Lưu đúng là khuynh đảo bốn phương tám hướng. Vương đạo hữu đã đến đây lần này, vậy quý phái quá nửa là chắc thắng rồi."

Gọi "Vương đạo hữu" thì không ai biết y là Vương Khước.

Nói "quý phái" thì không ai đoán ra ý của nàng chính chỉ Côn Ngô.

Vương Khước dĩ nhiên nghe ra ý tứ trong câu nói của Kiến Sầu, đồng thời y cũng cảm thấy không thoải mái : Mình ở trong tối, người ta ở ngoài sáng. Nữ tu này biết rõ thân phận của mình nhưng mình thì lại chẳng biết gì về người ta...

"Đạo hữu khéo đùa, lần này ngay cả yêu ma vùng man hoang đông nam và thế gia phía tây nam cũng có không ít dị sĩ tài ba đến đây, Vương mỗ bất quá chỉ góp mặt cho vui, tự thân vốn không có ý đồ gì mà cũng chẳng có gì "chắc thắng" như đạo hữu nói. Trong khi đạo hữu..."

Giọng Vương Khước thoáng khựng lại, ánh mắt y liếc sang nhìn Đạm Đài Tu rồi lại đảo sang trên người Kiến Sầu, đoạn mỉm cười nói.

"Mấy ngày trước tại hạ có hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu, đạo hữu nói chỉ vài ngày sau là sẽ biết. Xem ra có lẽ là hôm nay rồi." Nàng đúng là có nói như vậy.

Kiến Sầu im lặng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Vương Khước, trong một thoáng ấy liền thấy được thần thái thông tuệ lạ lùng ẩn trong đôi mắt y.

Hôm nay ư ?
Bình Luận (0)
Comment