Chương 328 : Tên sáng tên tối
Chương 328 : Tên sáng tên tốiChương 328 : Tên sáng tên tối
Hôm nay Tả Lưu bị đem bán đấu giá ở Bạch Ngân lâu;
Hôm nay Minh Nhật Tinh Hải quân hùng hội tụ;
Hôm nay buổi thịnh yến sẽ sớm mở màn,...
Hôm nay, nàng phải nghĩ cách cứu một môn hạ Nhai Sơn ra.
Hết thảy đều nằm trong ngày "hôm nay".
Vương Khước nói như vậy có lẽ là đã hơi đoán ra phần nào thân phận của mình, nhưng y có phát hiện ra mục đích của mình hay không đây ? Kiến Sầu không sao biết được.
Nàng cứ luôn nhớ tới đạo kiếm khí kia I
Đêm hôm đó thám thính địa lao thuyền Dạ Hàng, đạo kiếm khí ấy từ trong bóng tối âm u phóng vút lên, một đường quét ra mênh mông cuồn cuộn, khiến cho người khác phải kinh hãi thán phục đến cực điểm !
Ẩn giả kiếm, Vương Khước.
Người này đã có thực lực mạnh như vậy, hơn nữa sau lưng còn có Côn Ngô hậu thuẫn. Bây giờ y lại còn xuất hiện ở Bạch Ngân lâu, thật có trời mới biết được bọn họ muốn làm cái gì, tính toán mưu đồ gì...
Có lẽ là nàng có thành kiến với y, có lẽ là do ngại ngần, hoặc cũng có khi là mệt chẳng muốn nói.
Kiến Sầu rốt cục lại không trả lời thẳng mà chỉ trưng ra vẻ mặt tươi cười lấy lệ, đáp : "Lúc nào thì có trời mới biết."
Lời nói lập lờ, có thể nói là phủi sạch trách nhiệm. Nhưng Vương Khước nghe xong lại không mảy may để ý đến, thậm chí trong thái độ còn lộ ra vẻ biết trước. Ngay lập tức, y liền hơi cung tay tỏ ý cáo từ : "Vậy tại hạ xin dõi mắt trông chờ."
"Đạo hữu bảo trọng."
Kiến Sầu khách khách sáo sáo đáp lại theo lễ rồi đứng yên đưa mắt nhìn theo. Vương Khước bước chân vẫn nhàn nhã như lúc mới đến, sau khi đi qua hơn phân nửa dãy hành lang thì cả người liên dần tan biến ở cuối một góc xa.
Đạm Đài Tu vốn vẫn im lặng đứng cạnh cũng đứng trông theo.
Mãi đến khi kẻ kia đã khuất bóng, đường chân mày tuấn mỹ của y mới từ từ nhíu lại, ánh mắt nhìn Kiến Sầu lại càng trở nên kỳ lạ hơn : "Người này tu vi bất phàm đã đành, khí chất quanh thân cũng thật có hơi quá đặc biệt một chút...
Kiến Sầu nhíu mày không nói.
Đạm Đài Tu lại bật cười : "Nhưng ngay cả một người như vậy mà cũng không thể biết được phương danh của tiên tử, xem ra tại hạ cũng tạm thời không cần mất công gặng hỏi làm gì. Chi bằng ráng chờ, không chừng hôm nay sẽ biết đúng không ?”
"Đạm Đài công tử...' Kiến Sầu không làm sao khác được đành bất đắc dĩ giải thích"Trước thịnh tình của công tử, lẽ ra ta nên xưng tên họ mới phải. Nhưng hôm nay quả là có chỗ bất tiện. Công tử đã lấy chân tâm đối đãi nên ta cũng không muốn tùy tiện báo giả danh tính, xin thứ lỗi cho."
"Ha ha, không sao, không sao !"
Thật ra Đạm Đài Tu cũng rất muốn biết, nhưng nghĩ lại mình đến với người ta mục đích cũng không phải đơn thuần như đã nói, lý do chẳng gì khác hơn ngoài việc ưng ý thể chất của nàng. Đã bên tám lạng người nửa cân thì tính toán thiệt hơn làm gì 2
Y liền vội khoát khoát tay nói : "Tên họ chỉ là việc nhỏ, hôm nay cùng nhau xem trò vui mới quan trọng hơn. Tiên tử, mời vào !"
Nói đến đây, Đạm Đài Tu cũng vừa đi tới trước gian phòng Ly hỏa. Y nhẹ nhàng đưa tay đẩy cửa ra.
Trên hai cánh cửa đã có vẽ trận pháp. Cửa này thông với truyên tống trận trong đại đường ở tâng dưới cùng nên có thể nhận ra khí tức của Đạm Đài Tu, vì vậy trong nháy mắt nó liên tự động mở rộng sang hai bên.
Một căn phòng rộng rãi sáng sủa liền hiện ra trước mắt Kiến Sầu.
Kết cấu hai gian trước sau, lấy bình phong vẽ mây nước tinh tế làm vách ngăn; trong bình ngọc cao lớn cắm trúc sao lá nhỏ mà chỉ riêng Minh Nhật Tinh Hải mới có; đi vòng qua bình phong thì có thể thấy hai bên tường treo mấy quyển họa vẽ cảnh sơn thủy; cửa sổ mở rộng, phía trước buông mành trúc.
Phía trước cửa sổ có một cái bàn tròn, linh trà đây đủ. Ngoài ra bên trên còn đặt một chiếc lư bác sơn* với họa tiết vân mây thếp vàng, khói trâm lượn lờ vấn vít trong không trung.
(Lư bác sơn là lư hương, thường làm bằng đồng hoặc gốm sứ, nắp đắp nổi hay khắc chạm thành hình núi non giống như cái tên của nó : bác là nhiều, sơn là núi.)
Đạm Đài Tu đi vào. Y bước đến trước mành trúc vạch ra một các khe nhỏ nhìn ra ngoài.
"Kiến trúc của Bạch Ngân lâu rất đặc biệt. Cô xem, gian phòng này quay mặt vào trong, nhìn vào khu trung tâm theo bố cục kiểu chữ "Hồi - [8]" của tòa lâu. Bốn phía xung quanh kể cả hai tâng phía dưới nữa là tâng lầu dùng để đón khách xem đấu giá. Còn cái đài cao ở chính giữa phía dưới này gọi là "Đài Cách Ngạn.
"Nghĩa của nó như trong câu "Cách ngạn quan hỏa*" sao ?"
(* Nghĩa là "Đứng một bên xem lửa cháy". )
Kiến Sầu quan sát căn phòng một lúc rồi cũng đi đến cạnh Đạm Đài Tu nhìn ra ngoài qua khe trúc.
Đúng như y đã nói.
Bạch Ngân lâu cao một trăm trượng, cả thảy gôm chín mươi chín tâng lầu. Độ cao của đài Cách Ngạn ở chính giữa có thể tùy chỉnh. Hiện tại nó đã được nâng lên ngang với tầng thứ chín mươi bảy. Các tầng lầu ở bốn phía vây quanh thành thử đài Cách Ngạn trông như một ngọn núi đột ngột nhô lên khỏi đất, nhìn chẳng khác gì một hòn đảo hoang nổi giữa lòng phố thị.
Khoảng cách từ nơi cửa sổ Kiến Sầu quan sát đến cái đài kia rất rộng, xa đến hơn mười trượng có dư.
"Ừ, nghĩa chắc là như vậy."
Dù sao trước kia đây cũng là chỗ để cho người ta đánh nhau, người vô can chỉ ngồi quan sát thì tất nhiên đúng là "Đứng ngoài xem lửa cháy" rồi.
Đạm Đài Tu đăm đăm nhìn đài Cách Ngạn, ngắm nhìn những đường đao kiếm ngang dọc xam xám đen đen loang lổ, có chỗ quá lâu ngày nên đã bay màu hết cả, gần như chẳng còn thấy sắc nâu đen.
"Vậy mà ở đây lại từng là một nơi đầu thương mũi kiếm, gió tanh mưa máu đó...
"Bây giờ chẳng phải cũng vẫn như vậy ư " Kiến Sầu quay đầu nhìn y.
Đạm Đài Tu hơi giật mình, nhưng rồi bật cười. Y đưa mắt nhìn nàng, thâm ý trong đôi con ngươi lưu chuyển : "Ta đột nhiên không tin tiên tử đến đây chỉ đơn thuần là để xem trò vui."
Điều này chẳng phải đã quá rõ rồi sao ?
Kiến Sầu cũng rất muốn nói mình cũng chẳng tin y đến đây để tiêu khiển, nhưng lời ra khỏi miệng lại lệch đi một chút : "Hôm nay Bạch Ngân lâu dĩ nhiên quần hùng hội tụ. Ta bất quá chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, cho dù có lòng tham gia náo nhiệt cũng sợ rằng không có đủ khả năng..."
Đây là lời nói thật.
Nhưng Đạm Đài Tu không tin.
"Tiên tử, lời này nhưng lại..."
Hắn xoay người sang, định nói với Kiến Sầu điều gì đó nhưng không ngờ mới được nửa chừng thì ở phía dưới chợt vang lên một tràng cười sang sảng : "Ha ha ha, thật đúng là "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” ! Nhàn Sơn chân nhân đó có phải không ? Ngài cũng đến đây ư ?"
(* Thật ra câu gốc là "Nhân sinh hà xử bất tương phùng”" nghĩa cũng tương tự như câu trên, có duyên đi đâu cũng gặp. Câu trong nguyên tác thường hay được trích dẫn nguyên như vậy. Xuất xứ của nó có nhiều nguồn, một trong số đó là ở hồi thứ 40 trong tác phẩm Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân : Nhất diệp phù bình quy đại hải, nhân sinh hà xử bất tương phùng - Một cánh bèo trôi nổi ra biển lớn, Đời người không chỗ nào mà không gặp được nhau.)
"Ôi chao, Minh Phong đạo hữu ! Lâu lắm không gặp, lâu lắm không gặp !" Ở phía dưới cũng có tiếng người cười rộ đáp lời.
Kiến Sầu hơi ngẩn ra. Nàng bất giác lại nhìn ra ngoài qua khe hở trên mành trúc thì thấy hai phòng ở mặt nam và mặt bắc của tâng thứ chín mươi tám đều có nhã gian tiếp khách, mành trúc treo trước cửa sổ cũng đã được cuốn lên, đứng ở mặt phía nam là một lão đạo còn ngồi ở phía mặt bên kia là một lão đầu râu dài, hai người này đang chắp tay chào hỏi nhau.
Dĩ nhiên là họ có quen biết từ trước, hơn nữa cả hai đều không ngờ có thể gặp nhau ở đây.
"Hừ, Nhàn Sơn chân nhân, Minh Phong lão quỷ...
Đạm Đài Tu hiển nhiên cũng nhận ra hai người này, nhưng chân mày y lại nhíu lại, giọng nói nghe ra có ý miệt thị.
"Hai lão này tu vi chỉ tới nguyên anh sơ kỳ là cùng, đã gần xuống lỗ rồi mà còn dám tới cái chỗ thị phi này... Chắc là xem chưa đủ hay sao ấy ?"
Xem chưa đủ ?
Kiến Sầu nghe vậy mi mắt khẽ giật, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy câu nói của y thật âm u, giống như đang có gió tanh mưa máu đổ xuống trước mặt vậy.
"ý của Đạm Đài công tử là bọn họ vẫn còn chưa đủ tư cách tham gia "Huyền giới" hôm nay phải không ?"
"Đủ hay không cũng không do ta định đoạt."
Đạm Đài Tu lắc đầu, ngón tay đang vạch mành trúc từ từ buông ra, trong đôi con ngươi xám bạc huyền diệu lại ánh lên vẻ suy tư.
"Hôm nay nhất định phải xem xem có những ai đến dự."
Kiến Sầu tâm tư tinh tế, trong nháy mắt liền nghe ra ẩn ý trong lời nói tưởng như vô thưởng vô phạt của Đạm Đài Tu : "Xem ra sẽ có nhiều vị tai to mặt lớn tham gia Huyền giới Bạch Ngân lâu phải không ?”
"... Cô vẫn còn không biết sao ?" Đạm Đài Tu nghe vậy ánh mắt liền trở nên kỳ lạ hơn, nhưng ngay sau đó y lại cười : 'Quả như ta đoán, có một số chuyện ở Minh Nhật Tinh Hải cô đúng là không rành."
Điều này...
Kiến Sầu cảm thấy mình hơi quê quê, nhưng nàng cũng không ngượng ngùng mà trái lại còn tỏ ra vô cùng thản nhiên : "Xin Đạm Đài công tử chỉ điểm cho."
"Chỉ điểm thì không dám, xin tiên tử xem cái này."
Đạm Đài Tu chỉ cảm thấy có thể cùng đối đáp với Kiến Sầu, hơn nữa lại còn giúp đỡ được nàng thật sự là một cách lấy lòng mỹ nhân tốt nhất, bởi vậy nên rất vui vẻ sẵn lòng chứ hoàn toàn không có úp úp mở mở.
Tiện thể y liền lật tay lại, trong lòng bàn tay liền hiện ra một quyển sổ ngọc.
"Đây là..." Kiến Sâu kinh ngạc : "Trí Lâm Tẩu Nhật Tân 2?"
"Đúng vậy.'
Đạm Đài Tu mở quyển sổ ra rồi đưa cho Kiến Sầu.
"Nếu bàn về sự linh thông tin tức trong thiên hạ này, Trí Lâm Tẩu mà nhận mình thứ hai thì không ai dám xưng nhất cả. Chuyện bên ngoài y có thể không biết nhưng ít ra những gì có liên quan đến Trung Vực y đều rõ như lòng bàn tay. Trận đấu giá ở Bạch Ngân lâu ngày hôm nay quan trọng như vậy nên y nhất định sẽ đến. Thuyền Dạ Hàng gửi đi bao nhiêu thiệp mời y đều nắm rõ. Đến khi đó ai có mặt tên của họ sẽ xuất hiện trên này."
Kiến Sầu liên á khẩu, ánh mắt vừa liếc qua một lượt thì thấy dưới góc bên phải vốn trắng trơn bây giờ lại hiện ra mấy chữ "Tình hình biến động Huyền giới Bạch Ngân lâu”. Trò đùa gì đây...
Sáng nay trước khi rời lữ quán Thiên Địa, nàng cẩn thận dò lại "Trí Lâm Tẩu Nhật Tân" để khỏi bỏ sót bất kỳ một tin tức hữu ích nào.
Nhưng không ngờ, quyển sổ này bây giờ vậy mà vẫn còn tiếp tục biến đổi !
Chẳng cần phải nói cũng biết đây nhất định là công trình của Trí Lâm Tẩu rồi I
Tiểu hội Tả Tam Thiên năm đó chẳng phải cũng giống y như thế này sao ? Vì để tin tức liên quan đến tình hình tranh tài trên Nhất Nhân đài đến tay người mua sổ ngọc một cách sớm nhất, Trí Lâm Tẩu cứ mỗi lần có tin mới là lại cập nhật danh sách xếp hạng ngay.
Cần nhất là chính xác và mau chóng !
“Thì ra là vậy...'
Kiến Sầu thầm khen. Bây giờ nàng đã hiểu sơ qua ý Đạm Đài Tu, ngón tay bèn điểm nhẹ xuống mấy chữ "Tình hình biến động”.
"Soạt lb
Trong nháy mắt, cảnh tượng như hồng thủy tràn đê. Một khoảng hào quang sáng rực lóe lên hiển thị một dọc chi chít những tên là tên, trên cùng là hàng chữ - "Danh sách thiệp mời thuyền Dạ Hàng' !
- Tảo Trần trai, Hư Vân trưởng lão;
- Ngũ Hành Bát Quái lâu, Chử Mộc Sinh;
- Vũ Kiếm sơn trang, Tố Kiếm chân nhân;...
Từng tên từng tên nối nhau thành một dọc dài, trong số đó Kiến Sầu thậm chí còn thấy tên của Trâm Yêu, tên của vị tu sĩ số một vùng man hoang đông nam lấy thân phận nữ tu mà trở thành Đại Tư Mã ở trạm Đồng Quan của yêu ma ba đạo.
Nhưng có điều những cái tên này có cái lại sáng có cái lại tối.
Đạm Đài Tu ở bên cạnh giải thích : "Danh sách khách mời của thuyền Dạ Hàng đều ở đây cả. Ai không mời mà tới tạm thời không biết được, nhưng tên nào sáng là người đó đã có mặt, tên nào tối là chưa đến. Nhờ xem cái này cô sẽ biết trò vui hôm nay có bao nhiêu người..."
Sáng lên là có mặt;
Còn tối là chưa đến.
Trò vui này vui đến như vậy sao ?
Kiến Sầu nhìn bản danh sách dài thậm thượt trong đó đã sáng tên hơn phân nửa mà cảm thấy nặng nề trong lòng : Người thì đông, hơn nữa ai cũng có địa vị. Nàng bây giờ chỉ có một mình, đơn thương độc mã như thế này thì làm sao có thể phá vòng vây cứu được Tả Lưu đây ?
Chuyện này chẳng những không phải chỉ cần có tiền là đủ, quả thực là muốn giết người ta mà I
Kiến Sầu âm thầm nuốt tiếng cười khổ vào trong, đáy lòng lại càng thêm nặng nề, nhưng bao tâm sự ấy lại không hề lộ ra trước mặt Đạm Đài Tu.
"Vùng man hoang phía đông nam tuy giáp với Minh Nhật Tinh Hải nhưng lại ở rất xa đúng không ? Cứ theo thói quen của yêu ma ba đạo thì thân phận của Đại tư mã trạm Đồng Quan cực kỳ tôn quý, có thể hô phong hoán vũ, không gì là không làm được. Nhưng cái vị Trâm Yêu này - "
Kiến Sầu vốn vẫn làm ra vẻ điềm nhiên tiếp tục xem danh sách. Nàng đang định hỏi chuyện Đạm Đài Tu để nghe thêm chút tin tức nhưng mới nói được nửa chừng thì chợt khựng lại, giống như bị cái gì đó chặn ngang ! Trong đôi mắt trong suốt điềm tĩnh kia bỗng ánh lên một thần sắc vừa hoảng hốt vừa kinh ngạc.
Đạm Đài Tu hơi bất ngờ hỏi : "Sao vậy ?"
Lúc trước có không biết bao nhiêu là nhân vật vô cùng lẫy lừng như vậy mà nàng ta cũng chẳng nháy mắt lấy một cái, vậy thì bây giờ lại thấy cái gì đây ? Đạm Đài Tu nhìn theo ánh mắt của nàng liên chợt hiểu -
Kiếm hoàng Khúc Chính Phong.
Năm chữ đơn đơn giản giản ấy thế mà cứ lại kết ở cuối danh sách. Hiện giờ cái tên vẫn còn mờ tối, nhìn chẳng có chút gì bắt mắt so với những cái tên đang sáng khác.
Nhưng...
Một khi đã thấy, có ai lại có thể thờ ơ, không sinh ra chút kính sợ chứ 2?
"Thuyền Dạ Hàng sao lại..."
Giọng Kiến Sầu nghe ngập ngừng khó hiểu, nhưng ngay chính cả nàng cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy.
"Nghe đồn thuyền Dạ Hàng kiêu ngạo phách lối, lâu nay vẫn luôn đối nghịch với Khúc... với kiếm hoàng. Hiện tại Tả Lưu có đầu dây mối nhợ với Nhai Sơn, không biết bọn họ sao lại còn dám gửi thiệp mời."
"Rõ ràng là có ý chọc giận đây.'
Đạm Đài Tu nhún vai, phán một câu vừa đơn giản vừa cực kỳ có lý theo thói thường rồi lại bật cười nhưng giọng điệu nghe có vẻ khôi hài.
"Tiếc thay, phí tâm tổn sức cho lắm nhưng kiếm hoàng bệ hạ chưa chắc đã nể mặt bọn thuyền Dạ Hàng. Ngài ấy có thanh Hải Quang kiếm dài ba xích, lại thêm thanh Nhai Sơn nữa, thuyền Dạ Hàng nói cho cùng chỉ là thứ tép riu...'
Ý của Đạm Đài Tu ra sao Kiến Sầu đã rõ.
Nàng nghĩ kỹ lại cũng thấy có lý. Nhưng bây giờ một cái tên cao xa như vậy lại tự nhiên xuất hiện trước mặt khiến nàng cảm thấy bối rối, tự tâm cồn cào xúc động, không cách nào trấn tĩnh lại nổi.
"Đạm Đài công tử nói cũng đúng..."
Dù sao Khúc Chính Phong đã không còn là môn hạ Nhai Sơn nữa, hơn nữa địa vị lại còn nghiêng trời lệch đất, siêu phàm nhập thánh, danh hào kiếm hoàng lẫy lừng. Người đã là một trong ba đại cự phách của Minh Nhật Tinh Hải thì sao lại có thể nhận lời mời với thứ cò con như thuyền Dạ Hàng ?
Y mà đấn thì đúng là gặp quỷ rồi.
Kiến Sầu nghĩ như vậy liền thấy sự căng thẳng không rõ nguồn cơn trong người và tâm trạng đang hồi hộp xúc động cũng dân dần lắng xuống. Nàng khép lại quyển sổ, năm cái chữ mờ tối kia cũng khuất khỏi tâm mắt.
"Tiện thể hỏi thêm, Đạm Đài công tử cũng là người có tiếng nhận được thiệp mời. Hôm nay, công tử đến đây cũng vì Tả Lưu sao ?"